“Tha cho các người?” Khương Ngọc ngắn gọn hỏi.
Trong ánh mắt hiện giờ đã kéo đến hàng vạn lần phẫn nộ.
Ngay giây phút tên đàn ông kia tưởng chừng sẽ lãnh một viên đạn bạc lạnh lẽo vào đầu. Từ phía sau, Du Tử Miên hốt hoảng đi tới, lớn tiếng gào lên:
“Khương Ngọc! Chị dừng tay.”
Câu nói vừa ngưng lại, nhưng không những làm sát khí nơi đáy mắt Khương Ngọc giảm xuống, còn là đột ngột tăng lên gấp bội.
Ngón trỏ cong lại khẽ bóp cò.
Đoàng!!!
Một tiếng súng thật lớn, viên đạn sượt qua mái tóc Du Tử Miên, cắm thẳng vào bức tranh treo trên tường, mảnh kính vỡ tan nát rơi xuống sàn nhà.
Du Tử Miên kinh hồn tán đảm ngã khuỵu xuống, đầu gối cũng trực tiếp quỳ lên mảnh kính vỡ, tứa máu.
Khương Ngọc cầm khẩu súng hướng thẳng vào trán Du Tử Miên đang quỳ, đôi mắt tàn bạo đầy tia máu:
“Mau nói! Rốt cuộc cô đã làm gì tiểu Hạ?”
Du Tử Miên toàn thân nhếch nhác không chịu nổi, nước mắt rơi trên khuôn mặt trắng bệch như tượng sáp, cô ta vừa khóc vừa cố gắng dùng hai đầu gối đã đỏ tấy chảy máu mà lết lại gần hơn, vừa bật khóc vừa lắc đầu liên tục:
“Ngọc! Em thật sự chưa làm gì Lương Hạ cả. Cô ta chạy thoát rồi.”
‘Cạch’ một tiếng.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nô Lệ |||||
Thứ âm thanh phát ra từ khẩu súng thực sự khiến Du Tử Miên không tránh khỏi sợ hãi.
Đó là tiếng Khương Ngọc vừa lên đạn cho khẩu súng ngắn trong tay, giọng nói phát ra lạnh lẽo âm hàn đến cực điểm:
“Tôi nói cho cô biết. Nếu Lương Hạ có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cô. Mau nói!! Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi nữa.”
Ngón trỏ chậm rãi cong lại, ngay lập tức một âm thanh nổ lớn đến chát tai vang lên.
Du Tử Miên cả người như chết lặng, cô ta nhắm chặt hai mắt, kinh hồn bạt vía.
Nhưng chờ đợi Du Tử Miên không phải là đau đớn, chỉ nghe thấy bên cạnh cô ta, tên đàn ông kia chỉ kịp thét lên một tiếng, viên đạn ấy đã ghim thẳng vào trán hắn.
Khương Ngọc thu lại khẩu súng, đăm đăm nhìn vào xác chết đang nằm gục dưới chân mình.
“Kết cục của hắn sẽ là kết cục của cô. Du Tử Miên.”
Đôi tay siết chặt đến phát run, trong một lúc không thể kìm nén mọi xúc cảm hỗn loạn và sợ hãi trong người, Du Tử Miên đột ngột ôm đầu mà gào lên như thể hoá rồ.
“A—”
Bên ngoài, tất cả ai nấy đều phải giật mình lo lắng lẫn hoảng sợ khi bên trong biệt thự liên tục truyền đến những âm thanh rơi vỡ, kèm theo đó là tiếng thét đầy giận dữ của Khương Ngọc:
“Tôi không có kiên nhẫn đâu. Du Tử Miên.”
Họng súng lạnh ngắt hướng về phía đầu Du Tử Miên, thậm chí còn nghe thấy âm thanh ‘lạch cạch’ do gỡ chốt.
Du Tử Miên lùi về sau, đáy mắt hoảng loạn:
“Khương Ngọc! Nếu em giữ Lương Hạ, em sẽ không ngu ngốc ở Du gia chờ chị đến tra hỏi thế này.”
Khương Ngọc nhíu mày.
Du Tử Miên uất nghẹn gào lên, đến cả lồng ngực cũng sắp vỡ ra thành vạn mảnh:
“Khương Ngọc! Em thật sự không giữ Lương Hạ. Đúng là lúc đầu em có dẫn người đến bắt Lương Hạ, nhưng em chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, để cô ta không bám lấy chị nữa. Nhưng thật sự em không bắt cóc cô ta.”
Khương Ngọc cầm khẩu súng, toàn thân đứng yên bất động giữa không gian tĩnh lặng một khoảng thời gian khá lâu.
Tâm trí hệt như đang bị bóp chặt đến vỡ vụn, cảm xúc hỗn loạn trong lòng lại thay nhau dẫm đạp hết lần này đến lần khác, như bị chôn vùi dưới đáy sâu của vực thẳm.
Khương Ngọc nghiến răng, tàn bạo hỏi:
“Vậy là kẻ nào? Kẻ nào? Hả?”
Du Tử Miên đã hoảng sợ đến phát rồ, bàn tay điên loạn hết tự nắm tóc rồi lại cào lấy mặt, để lại trên diện dung ấy hàng loạt dấu vết ngang dọc rớm máu, cô ta gào lên trong sự uất nghẹn tột cùng:
“Khương Ngọc! Em thật sự không biết. Lúc em và đám vệ sĩ đuổi đến. Lương Hạ và Bối Lạc tiểu thư đã bị bắt đi rồi. Đám người đó thân thủ vô cùng tốt, em nghĩ là người của Hạ tiểu thư đem đến giải cứu hai người ấy, nên chỉ lo giữ thân mình mà chạy về Du gia. Em thật sự, thật sự không bắt cóc Lương Hạ. Chị hãy tin em.”
Khương Ngọc loạng choạng lùi về sau, bàn tay cầm khẩu súng khẽ đưa lên, nét mặt không giấu được sự mệt mỏi vì tự thấy bản thân quá bất lực:
“Theo lời cô nói, những kẻ bắt Lương Hạ và Bối lạc là một đám người khác? Thân thủ rất cao? Người gọi Hạ Nhi đến quán bar X cũng không phải là cô?”
Chỉ trong giây lát mà Du Tử Miên cứ cảm thấy bản thân như bước vào một cơn ác mộng trong vô số cơn ác mộng của đời mình.
Cô ta mím môi, chạnh lòng nói hết những gì mình biết:
“Đúng vậy! Chị hãy tin em. Em không thù không oán với Hạ tiểu thư, em chỉ muốn dằn mặt Lương Hạ thôi, tại sao phải kéo Hạ tiểu thư vào chứ? Hạ tiểu thư là người thế nào, day vào cô ấy Du gia của em còn đường sống hay sao? Em chỉ theo lệnh của mẹ chị đi dạy cho Lương Hạ một bài học. Nhưng còn chưa thật sự doạ dẫm được cô ta, thì Bối Lạc đã xuất hiện cứu Lương Hạ đi rồi. Sự việc sau đó em hoàn toàn không biết gì cả. Khương Ngọc! Tất cả những gì em nói đều là sự thật.”
Ngay lúc này, cửa lớn mở ra, Vu Mẫn vẫn tao nhã thanh lịch như mọi khi, bước vào rồi ngẩng cao mặt về phía Khương Ngọc, một nữ nhân cạo ngạo đến mức tuyệt đối không hạ mình trước ai, chiếc váy hoa lệ sang trọng trên người bà ta hiện giờ chính là công cụ vũ trang, đem lại một phong thái cao ngạo tự tin, không gì bì kịp.
“Khương Ngọc!! Du Tử Miên nói không sai. Con bé chỉ theo lệnh ta đi dạy dỗ tiểu tiện nhân Lương Hạ kia. Là dạy dỗ, không phải bắt cóc.”
Giọng Vu Mẫn vang lên không hề có chút suy chuyển nào.
Giọng nói bình thản ấy khác hẳn với hiện trạng xung quanh biệt thự bây giờ, mọi thứ hoàn toàn bị xáo trộn, cảnh vật ngổn ngang trước mắt chẳng khác gì viễn cảnh máu tanh đầy xác người.
Khương Ngọc mệt mỏi chống tay vào chiếc tủ gần đó mà thở hổn hển, trên trán đọng lại vài giọt mồ hôi.
Giọng nói Khương Ngọc đè nén hết mức có thể:
“Mẹ..”
Như thấy cứu tinh, Du Tử Miên bất chấp tất cả lao đến bên Vu Mẫn, hai bàn tay siết chặt cánh tay bà ta:
“Khương phu nhân! Người mau cứu con. Mau cứu con..”
Đôi lông mày Khương Ngọc cau chặt lại với nhau, dồn ép xô đẩy tạo nên vô số nếp gấp nơi tâm trán, đáy mắt sâu thăm thẳm trở nên đen tối hơn bao giờ hết, đưa ánh nhìn vào nữ nhân đầy tao nhã trước mặt.
Vu Mẫn vô cùng bình thản, mặt đối mặt với Khương Ngọc, vẫn uy quyền và lãnh đạm không chút hoảng loạn, càng không có một chút tự trách hay hổ thẹn về việc mà bản thân đã làm.
Khương Ngọc thực sự chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình tồi tệ đến thế này, bất lực đến như thế, giọng nói rít ra từ kẽ răng cũng phát run như thân người:
“Mẹ, cho dù người có căm ghét Lương Hạ đến mức nào, người cũng không nên dùng thủ đoạn độc ác như vậy.”
Vu Mẫn lập tức nổi cơn thịnh nộ, lớn giọng quát lên:
“Con vì một con nhóc nhãi ranh thân phận thấp kém mà chống lại mệnh lệnh của ta. Ta dạy dỗ nó thì thế nào? Khương Ngọc! Con đây là đang oán trách ta sao? Tất cả những việc ta làm đều là muốn tốt cho con.”
Một tay nắm lấy đầu tóc mà ra sức siết chặt, Khương Ngọc khép mắt đầy đau đớn:
“Nhưng con yêu Lương Hạ! Mẹ không thể ép buộc con làm những điều mà con không muốn. Từ nhỏ đến lớn mọi việc mà người muốn con đều rất cố gắng hoàn thành cho người. Nhưng việc này liên quan đến cả đời của con, mẹ cũng muốn quản sao?”
Giọng nói Khương Ngọc khàn đặc khẽ cất lên, hoà cùng tiếng gió đêm khiến nó càng trở nên lãnh đạm và u ám.
Ngay lập tức, giọng của Vu Mẫn đanh đanh cất lên đầy nạt nộ:
“Vì nó liên quan đến chuyện cả đời của con. Ta mới quản tới. Con nhìn con đi, vì con bé đó con đã thành cái gì? Hả?”
Khương Ngọc nghe thấy liền phát điên.
Bao nhiêu đồ vật trong biệt thự cứ lần lượt bị đạp đổ, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Nhưng cho dù cảnh vật có tan hoang, đảo lộn đến cỡ nào cũng không thể sáng bằng sự tàn khốc đến đáng thương trong con người Khương Ngọc hiện giờ.
Đúng vậy, bản thân Khương Ngọc hiện giờ như bị rơi mất toàn bộ sự tôn nghiêm, lãnh đạm vốn có.
Chỉ biết bật cười một tiếng rồi nhìn lại bản thân mình.
Chiếc áo sơ mi không cài khuy, cổ áo lại bung ra một khoảng khá sâu, đầu tóc đỏ rực có phần hơi rối ren, và nhất là đôi mắt, nhuốm nặng sự buồn bã đến nao lòng.
Trước khi biết tin Lương Hạ bị bắt cóc, Khương Ngọc chỉ biết giam mình trong căn phòng hỗn độn, xung quanh toàn bộ đồ đạc đều bị phá nát.
Bản thân thì cứ một mình ngồi đó nốc cạn hết chai này đến chai khác, chỉ muốn mình say khướt đến ngất đi nhưng trớ trêu càng uống lại càng thấy tỉnh.
Nhưng tất cả không phải chỉ vì sự cố chấp và áp đặt đến từ người phụ nữ mà bản thân gọi là mẹ này hay sao?
Khương Ngọc nhìn thẳng vào Vu Mẫn, khoé môi cố gắng mỉm cười:
“Nếu con không còn mang họ Khương nữa. Mẹ sẽ không quản con, đúng không?”
Vu Mẫn cả khuôn mặt tái xanh, nghiền từng chữ rét lạnh:
“Khương Ngọc! Con dám!!!”
Du Tử Miên gục đầu bên cánh tay Vu Mẫn, bờ vai nhỏ nhắn của cô ta run run khẽ thổn thức:
“Khương phu nhân…”
Khương Ngọc bây giờ thực sự đang rất cố gắng giữ cho bản thân chút ít sự bình tĩnh cuối cùng, sau tất cả mọi chuyện thì lòng dạ đã bị xáo trộn rối tung cả lên rồi.
Nhìn Du Tử Miên, Khương Ngọc cất giọng, giọng nói cực lãnh đạm, lạnh lẽo như nói với một người lạ không hề quen biết:
“Nếu cô không bắt cóc Lương Hạ và Bối Lạc, vậy kẻ nào…”
Chưa nói hết câu, ngay sau đó, như nghĩ ra chuyện gì, vẻ mặt Khương Ngọc thoáng biến sắc:
“Khốn kiếp! Bọn chúng nhắm tới Hạ Nhi.”