Thanh nguyệt rút kiếm lệnh ra, thuẫn bài phong hộ được đẩy lên tuyến đầu đại trận, cung tiễn thủ trường cung cho đợi đằng sau.
Khúc Trường Thiên khẩn cấp mà đến đưa mắt đánh giá một phen, nhẩm ra đại khai số lượng nhân mã, trong lòng không khỏi cười lạnh, xem ra trước đó mình chỉ lộ ra năm ngàn vạn nhân mã đã có hiệu quả, quả nhiên dẫn dụ được đối phương dân quân quyết chiến.
Đối với hắn mà nói, không sợ Ngưu Hữu Đức chiến, chỉ sợ không chiến mà chạy, nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng là Ngưu Hữu Đức đã dơ ra hết thảy bản bộ, rất tốt, ngược lại tiết kiệm cho mình không ít chuyện!
Từ một trình độ nào đó mà nói, tiêu diệt thế lực Ngưu Hữu Đức hay chỉ tiêu diệt mỗi mình Ngưu Hữu Đức càng có lợi? Đương nhiên là kẻ trước.
Năm ngàn vạn nhân mã, liệt trận!
Khúc Trường Thiên đưa tay ngưng lại thế xông tới, hạ mệnh lệnh xuống.
Đại quân trước sau trái phải dần trình hiện, năm ngàn vạn nhân mã vừa ra, bố trận hoàn tất, bắt đầu thôi tiến hướng về trận doanh đối phương, rõ ràng là dấu hiệu muốn lấy cứng đối cứng.
Đại quân trực diện chém giết, đến quy mô bậc này, kỳ thực đã không có dự địa để làm ra quá nhiều hoa tiêu kỹ xảo, liệu chính là thực lực cung chiến lực đại quân trong tay, thừa lại mới là năng lực điều phối chỉ huy của thống soái lâm trận.
Trong lòng chiến tướng hai bên đều rõ ràng bên này không lấy ra toàn bộ nhân mã.
– Đợi ta chính diện giao phong quấn chặt đối phương, đại quân lập tức toàn bộ khai triển ra. Hàn Trạch Quân, ngươi suất một trăm triệu nhân mã tả lộ bao sao (bọc đánh). Toàn Vũ Bình, người suất một trăm triệu nhân mã hữu lộ bao sao, đồng thời với ta, hình thành nên thể ba phương hợp vậy. Tiêu Viêm Liệt, ngươi suất năm ngàn vạn nhân mã đi vong, đến thắng sào huyệt quân địch, ắt phải nằm xuống Ngưu Hữu Đức, có thể bắt sống thì tận lượng bắt sống, tóm lại không thể để cho Ngưu Hữu Đức chạy, nếu người không có ở đó, nhân mã của người lập tức phân tán tìm kiếm!
Đại quân vừa thôi tiến, Khúc Trường Thiên vừa hạ lệnh phân phó rõ ràng.
– Tuân mệnh.
Ba tướng lĩnh mệnh mà đi.
Đại quân song phương rất nhanh liền đối đầu trực diện, song song tiến vào trong phạm vi uy lực công kích lớn nhất của Phá pháp cung đối phương.
Trùy trận xung kích (Đột kích hình mũi khoan)!
Thống soái song phương cơ hồ đồng thời vung kiếm phát ra hiệu lệnh.
– Giết!
Sát na chiến trận song phương xông ra trên trăm chi trường trận hình mũi khoan do thuẫn giáp tổ thành, điện cuồng xông hướng đối phương, tiếng giết chấn hám tinh không.
– Bắn tên!
Chiến trận hai bên song song bạo phát ra vô số lưu quang, công hướng trụy trận xung phong của đối phương, sát na tiếng nổ vang ầm ầm, máu thịt bay ngang.
Chém giết nháy mắt tiến vào trạng thái quyết liệt tột độ, song phương ai cũng không chịu lui ra sau, đối mặt thế công mãnh liệt như thế, đều không bên nào khả năng dễ dàng quay đầu.
Khúc Trường Thiên vung kiếm chỉ hướng trái phải:
– Xuất kích!
Thoáng chốc, bốn trăm năm ngàn vạn nhân mã cận vệ quân oanh oanh liệt liệt toàn diện triển khai ra, tả ra một trăm triệu nhân mã vu hồi mà đi, hữu ra một trăm triệu nhân mã vu hồi, có năm ngàn vạn nhân mã khác muốn đi vòng đến thắng Ngưu Vương Tinh.
Trong chiến trận Thanh Nguyệt cười lạnh một tiếng, trong tay lay động lấy tinh linh.
Đại tướng Tiêu Viêm Liệt suất lĩnh năm ngàn vạn đại quân xông thẳng Ngưu Vương Tinh đột nhiên thần tình đại biến, chỉ thấy Ngưu Vương Tinh vọt tới chi chi chít chít bóng người.
– Không hay rồi!
Tướng lĩnh phụ trách quan sát đột nhiên chỉ hướng bốn phía, truyền âm kêu nói:
– Đại nhân, chúng ta trúng bẫy!
Khúc Trường Thiên nhìn sang trái sắc mặt hơi biến, nhìn sang phải sắc mặt lại cũng biến, chỉ thấy trong tinh không trước sau trái phải bốn phương tám hướng vọt tới nhân mã chi chi chít chít đếm không xuể, chí ít gấp mấy lần bên này, hoàn toàn là thế vây công, ở đâu ra nhiều nhân mã như vậy? Trong tình báo Thiên cung cung cấp cho mình căn bản không điều này a!
Trên chiến trường, tình báo thường thường quyết định thắng thua của chiến cuộc.
Tốc cáo Tỉ Trác, cẩn thận có trá, mệnh hắn lập tức tới chi viện!
Khúc Trường Thiên mặt banh lại, tức giận rống lên.