“Bốp! Bốp! Bốp!”
“Tổ trưởng Lãnh nói không sai.” Lúc này, Cậu Liên vỗ tay đi tới, ba người còn lại cũng đứng dậy đi theo sau lưng cậu ta.
“Đại học có quy định của Đại học, anh dựa vào đâu mà chất vấn quy định của trường?” Cậu Liên nói.
“Anh Đường, không phải đâu. Là bọn họ ra tay trước.” Dương Lộc nghe thấy vậy, gấp gáp giải thích với Đường Tuấn.
Đường Tuấn gật đầu, làm sao mà anh không đoán ra được đại khái câu chuyện chứ, với tính cách dịu dàng như ngọc của Dương Lộc, đến mắng người cũng còn không biết, nói gì đến ra tay đánh người. Nhìn vết bầm xanh tím trên mặt Dương Lộc, giọng nói của anh trở nên vô cùng lạnh lùng: “Ồ. Vậy tôi cũng muốn nghe thử xem quy định của trường mấy người là gì?”
Cậu Liên nói: “Chuyện này vốn cũng chẳng có gì. Chỉ là bạn bè đùa giỡn với nhau mà thôi, nhưng Dương Lộc quá đáng quá, cô ta lại dám lấy bút đâm tôi. Anh nói đi, làm thế nào đây?” Nói xong, cậu ta còn đưa bàn tay đang quấn băng lên cho Đường Tuấn nhìn, vẻ mặt đau khổ, làm bộ làm tịch.
“Không phải vậy đâu.” Dương Lộc cuống lên đến mức sắp phát khóc: “Bọn họ sỉ nhục mẹ em trước, sau đó lại nói muốn cấu kết với nhà trường, hủy bỏ học bổng và cơ hội thực tập ở Tập đoàn Nam Nhật của em. Em, em…”
“Hứ! Ăn nói vớ vẩn!” Tổ trưởng Lãnh Thư gằn giọng nói: “Bạn học Liên có gia thế tốt, nhân phẩm thì mọi người đều biết là ưu tú, sao lại có thể tính toán với con bé nghèo khổ như em như thế? Rõ ràng là em đang vu khống người ta.”
“Đúng vậy. Tổ trưởng Lãnh thật sáng suốt.” Thái Thanh Tú nói leo theo.
Dương Lộc cuống đến mức sắp khóc, cô không có bao nhiêu bạn trong trường, hoàn toàn không có ai đồng ý đứng ra nói giúp cho cô. Thêm nữa, những người khác cũng đã nghe nói tin tức nhà họ Liên sắp kinh doanh phát tài rồi, bọn họ sao lại chịu vì cô mà đắc tội với cậu Liên nữa.
Đường Tuấn khoát tay, ngăn không cho Dương Lộc nói tiếp. Ngược lại, anh còn tràn đầy hứng thú nhìn cậu Liên, nói: “Vậy mấy cô cậu cảm thấy làm sao mới được?”