“Tao bảo mày đừng có khóc! Không được khóc!”
Cổ bị bóp chặt, Lương Hạ bỗng chốc thở không nổi, máu trào ngược lên. Cô muốn há miệng ra thở nhưng ngay lúc này Du Tử Miên lại thả tay ra, không khí quay trở lại, Lương Hạ ra sức hớp lấy hớp để.
Du Tử Miên im lặng một lúc, đôi mắt sắc như dao nhìn trực diện vào Lương Hạ, giọng nói trầm mặc mang tính khẳng định quyết đoán:
“Trừ khi cô chết, Khương Ngọc mới thuộc về tôi. Khương Ngọc là của tôi. Cô hiểu chưa?”
Ngay giây phút này, Lương Hạ không biết bản thân đã lấy dũng khí từ đâu, cô tức giận gào lên:
“Khương Ngọc không yêu cô. Du Tử Miên! Cô giết tôi chỉ vì người Khương Ngọc yêu là tôi. Một nữ nhân tâm địa độc ác như cô, nhất định sẽ gặp quả báo.”
Lương Hạ cảm thấy bản thân đã chịu uất ức đến mức cả lồng ngực cũng sắp vỡ vụn ra thành vạn mảnh rồi.
“Quả báo ư?” Giọng nói lạnh lẽo của Du Tử Miên bất chợt cất lên.
Ánh mắt cô ta cũng trở nên tối tăm vô hạn, dứt khoát nhìn về phía Lương Hạ rồi lên tiếng lần nữa:
“Vậy những gì mà cô gây ra cho tôi, tại sao cô không gặp quả báo? Hả?”
So với câu trước có phần dịu dàng, câu sau đã cao giọng, ngay sau đó Du Tử Miên giơ tay, tát thẳng một cái lên mặt Lương Hạ.
Câu nói của Du Tử Miên thoáng chốc làm Lương Hạ cứng họng không nói thêm được gì.
Cô nghiến răng cam chịu.
Du Tử Miên! Cô ta điên rồi.
Ánh mắt xinh đẹp của Du Tử Miên lúc này trở nên vặn vẹo, nụ cười tàn độc để lộ ra hàm răng trắng tinh, mang đến sự ảm đạm ngột ngạt khó tả:
“Chỉ cần cô chết đi, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy nữa. Khương Ngọc sẽ yêu tôi. Trên đời này không ai có thể xứng với Khương Ngọc hơn tôi.”
Lương Hạ trợn mắt, một bên má đang bỏng rát, cổ họng khô khốc khó chịu. Bao nhiêu sự căng thẳng dường như rút cạn cả nước bọt trong miệng, khiến cô phải thở hồng hộc, cô cắn chặt răng, không lên tiếng nữa.
“Sao không nói nữa?” Du Tử Miên cất giọng ghê rợn.
Lương Hạ cắn chặt răng.
Cô ra sức vùng vẫy vô ích trong tay của Du Tử Miên, một tên thuộc hạ vì thấy cô kích động, nên đã nhanh trí giữ chặt hai cánh tay của cô ra sau.
Du Tử Miên cười lạnh, thô lỗ đưa tay xé toạt cổ áo của Lương Hạ ra, ghé sát môi mình vào tai Lương Hạ, hơi thở u ám:
“Không nói đúng không? Vậy tôi sẽ bắt cô kêu.”
Sắc mặt của Lương Hạ chuyển sang trắng bệch, mồ hôi trên trán tuôn ra ướt đẫm, miệng cứng đơ, khó khăn mấp máy không thành lời:
“Giết người là phạm pháp.”
Tròng mắt hiểm độc của Du Tử Miên hơi tối lại, kết thành một khối đen tô kín cả đôi con ngươi, Du Tử Miên cười lạnh lẽo, bình thản nói ngắn gọn:
“Cô nghĩ đối với thế lực của một đại gia tộc, tính mạng một con người nhỏ bé như cô đáng là cái gì?”
Dứt lời, cô ta cười nham hiểm:
“Với lại, sau lưng tôi không chỉ có Du gia, còn có một người ngầm cho phép tôi làm ra điều này với cô. Cô biết đó là ai không? Lương tiểu thư?”
Lương Hạ cắn môi, đôi mắt đỏ ửng.
Du Tử Miên nhếch môi, ghé người sát đến, khẽ nói nhỏ vào tai Lương Hạ một câu:
“Là phu nhân Vu Mẫn — mẹ của Khương Ngọc. Chính bà ấy đã ra lệnh cho tôi trừ khử cô.”
“Không…”
Giọng Lương Hạ cả kinh cất lên, căng mắt nhìn thẳng vào vẻ mặt lãnh đạm của Du Tử Miên.
Trước mặt cô, Du Tử Miên vẫn như nữ vương cao ngạo bệ nghễ, đứng ở đó tàn nhẫn nhìn cô.
Mí mắt Lương Hạ đỏ hoe, trong lòng bị co lại thành một mớ lộn xộn, thân thể cô run run, gằn giọng hỏi:
“Tại sao bà ấy lại làm thế?”
Cười khàn một cách nham hiểm, Du Tử Miên nhướng mày, mắt đẹp cơ hồ hẹp xuống, trong vài giây, đi từ nóng giận chuyển sang hiểm độc. Du Tử Miên nhếch môi cười nhạt, lạnh lùng nói:
“Điều đó cô phải biết chứ. Tôi chỉ theo lệnh Vu phu nhân mà làm. Lương tiểu thư, có trách thì trách cô yêu nhầm người. Trách…thì trách cô là người mà Khương Ngọc yêu! Bất hạnh của cô, chính là gặp phải Khương Ngọc. Càng bất hạnh hơn, khi Khương Ngọc lại thực lòng yêu cô.”
Câu nói ác ý của Du Tử Miên khiến thần kinh Lương Hạ có chút bàng hoàng, căng mắt thở hổn hển, trong lòng thực sự đã lo sợ đến mức tim cũng muốn vỡ ra.
Trong bóng tối, Du Tử Miên đưa tay lên, ra hiệu cho đám thuộc hạ phía sau.
Đám thuộc hạ vừa nhìn thấy Du Tử Miên ra hiệu, cười âm u đi đến.
Lương Hạ nhìn thấy đám người tiến về phía mình, cô cuộn chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nước mắt tý tách rơi xuống.
Cơ thể bị giữ chặt nên không thể lùi lại, Lương Hạ nghi hoặc hoảng loạn hỏi:
“Các người muốn làm gì?”
Tên đàn ông đứng đầu lên tiếng, giọng nói rất trầm. Đôi mắt hơi nhíu lại, đầy vẻ dâm tà hèn mọn:
“Cô gái! Chúng ta vui vẻ một lúc nhé!”
Một tên đàn ông trong đám người đó bắt đầu bước lên trước, động thái cho thấy đã chuẩn bị hành động.
Ngay lúc này, Bối Lạc xuất hiện.
Bàn tay hình nắm đấm tung về phía mặt tên đàn ông đang giữ chặt cổ tay Lương Hạ, sau đó là một cú đá karate tiêu chuẩn.
Mũi giày cao gót trượt ngang mặt hắn, để lại một vết trầy kéo dài từ miệng đến mang tai.
Thấy Bối Lạc đột ngột xuất hiện, ba tên thuộc hạ phía sau ngay lập tức lao lên, nhưng quả thực khả năng của Bối Lạc không hề đơn giản như chúng nghĩ.
Cả ba tên, tên nào cũng bị Bối Lạc tung cho một hai đòn vào người.
Kẻ thì ôm bụng, kẻ thì ôm mặt ôm đầu.
Du Tử Miên vừa trông thấy Bối Lạc, lập tức hét lên:
“Bắt luôn cô ta lại.”
Nghe được mệnh lệnh từ Du Tử Miên, ánh mắt đám người lộ rõ sự nham hiểm, một tên trong đám đó thân thủ còn rất nhanh nhẹn mà né tránh cú đánh của Bối Lạc, cánh tay hắn siết chặt cổ cô, nhưng ngay lập tức lại bị Bối Lạc trở tay quật mạnh xuống.
Bối Lạc vẫn còn men say trong người, loạng choạng thở hổn hển, vội đến bên Lương Hạ, lớn tiếng nói:
“Chạy mau.”
Lương Hạ còn chưa thoát khỏi hoang mang, thân thể đã được Bối Lạc đỡ lấy rồi kéo chạy thật nhanh về phía trước.
Hai đôi chân mỏi nhừ cố sức trốn thoát khỏi bóng đêm dày đặc, phía sau đám người áo đen vẫn không ngừng bám lấy cả hai người bọn họ.
Đến khi thân thể hai người tưởng chừng như sắp bị màn đêm nuốt chửng, Bối Lạc mới thở hắc một hơi thật mạnh, gục mặt xuống đất, thở hồng hộc, nói:
“Nghỉ một chút. Tạm lánh ở đây đi.”
Lương Hạ nước mắt tuôn ra ướt đẫm, ánh nhìn sợ hãi đảo quanh một vòng.
Mặc dù bất an đến cùng cực nhưng vẫn cố tự trấn an mình phải bình tĩnh, cô ngồi thụp xuống đất, không ngừng run rẩy.
Hai mắt Bối Lạc nhíu lại, cắn răng nhìn Lương Hạ.
Một tiếng động sột soạt vang lên sau lưng, làm thần kinh cả hai người co giật dữ dội.
Từ phía xa, một đám người mặc âu phục đen, người đàn ông đi đầu đang cầm trên tay một điếu thuốc, khẽ rít một hơi, làn khói trắng mờ đục nhè nhẹ bay lên. Để lại trong không khí chút ít mùi hương không mấy dễ chịu.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, tên đàn ông gạt nhẹ tàn thuốc trên tay.
Lạnh giọng ra lệnh:
“Lục soát hết mọi ngõ ngách, một chỗ cũng không được bỏ sót!”
Cách đó một quãng, Bối Lạc từ lúc nào đã kéo Lương Hạ ẩn nấp vào bên một vách tường ẩm ướt, đưa tay lên bịt chặt miệng Lương Hạ, cố không gây ra tiếng động.
Lương Hạ đỏ bừng cả vành mắt.
Giữa không gian yên tĩnh thế này, vô tình làm ra tiếng động nhỏ cũng sẽ bị phát hiện.
Sắc mặt Lương Hạ trắng bệch, trước mắt là sự xuất hiện của một nhóm người lạ mặt.
Không phải là đám người lúc nãy của Du Tử Miên.
Chúng đang chia ra, lật tung mọi thứ để tìm kiếm.
“Đám người này…” Bối Lạc thấp giọng kêu lên.
Vừa dứt lời liền lùi về sau, kéo theo Lương Hạ ngồi thụp xuống đất mà thở hổn hển.
“Bối Lạc?” Lương Hạ hoang mang hỏi.
Cô bám chặt lấy cánh tay của Bối Lạc không dám buông ra, thân người vẫn chưa ngừng run rẩy.
Trong nhất thời chẳng thể nghĩ được gì, Bối Lạc gần như hoàn toàn bất lực, ôm đầu gục mặt, trầm giọng giải thích:
“Đám người này thân thủ rất cao. Là nhất đẳng cao thủ đấy. Lương Hạ, Du Tử Miên lần này bỏ cả vốn lẫn lời để lấy mạng cậu. Thật sự quá mức coi trọng cậu rồi.”
Lương Hạ nghe thấy liền hoảng hốt:
“Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này kia chứ!?”
Lương Hạ vừa sợ vừa khóc, lén đưa mắt nhìn ra phía nhóm người hung hãn kia.
Ngay lập tức liền cả kinh mà ôm miệng, nước mắt lại tuôn ra ướt đẫm.
Lương Hạ cảm thấy mình đã làm liên luỵ tới Bối Lạc rồi, cảm giác tội lỗi đang dần ăn mòn tâm trí của cô.
“Bối Lạc, cậu ở đây đi. Tớ không muốn liên luỵ tới cậu.” Lương Hạ thút thít nói.
Vừa dứt lời đã muốn đứng lên đi về phía đám người.
Bối Lạc nhanh tay giữ lấy cổ tay Lương Hạ, lắc đầu nói:
“Bọn họ đã thấy tôi. Du Tử Miên cũng thấy tôi rồi. Việc tốt của bọn họ bị phát hiện, chẳng lẽ lại tha cho tôi sao? Lương Hạ, cậu đừng có ngốc như vậy nữa.”
Nước mắt hoen ướt cả làn mi dày của Lương Hạ, bàn tay cô run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy tự trách:
“Là tại tớ. Bối Lạc…”
Trong bầu không khí hỗn loạn đang diễn ra, một nam nhân toàn thân khí chất lãnh ngạo vẫn nhạy bén lắng tai nghe được thứ âm thanh mơ hồ khó hiểu đang phát ra cách đó không xa.
“Tưởng gia, không thấy hai người đó đâu cả.” Một tên thuộc hạ lên tiếng.
Tưởng Đường — Tên của nam nhân đứng đầu, vẻ mặt hắn vô cảm, nhẹ chân tiến về phía khả nghi, nhìn trong bóng tối, sau một vách tường cũ, cố gắng nheo mắt quan sát.
Một lúc sau, hắn chợt cười, khe khẽ cất giọng:
“Xem ra không cần phải tốn sức nhiều rồi.”
Bàn tay vung lên ra hiệu, bên cạnh hơn năm, sáu tên thuộc hạ liền lao đến phía hai người đang ẩn núp.
Chỉ một lúc đã khống chế Bối Lạc và Lương Hạ.
Nhìn Lương Hạ hoảng loạn ra sức vùng vẫy, Tưởng Đường lại khẽ cười thích thú:
“Thuận lợi hơn tôi nghĩ đấy.”
Ngay khi câu nói kết thúc, một nam nhân cầm lấy một ống tiêm nhỏ đưa ngay ra trước mắt cô, Lương Hạ chỉ cảm thấy nơi cổ truyền lên cảm giác đau nhức.
Sau đó vài giây, toàn bộ khung cảnh trước mắt cô đều dần dần mờ nhạt, không thể nhìn rõ, cơ thể cũng bắt đầu mất hết sức lực.
Đầu óc nhẹ tênh, hệt như hoá thành một mớ bông gòn bị thổi bay trong không khí.
Thứ duy nhất Lương Hạ nhìn được trước khi ngất đi chỉ là một gương mặt mơ hồ của Tưởng Đường với nụ cười quỷ dị.