Tần Tiêu chắp tay thi lễ, nói xin lỗi:
– Các lão, đêm khuya tới quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, thật sự có lỗi. Nhưng mà Tần Tiêu có một chuyện không rõ lắm, muốn mời Các lão chỉ điểm một chút.
Trương Giản Chi khẽ thở dài một cái:
– Là chuyện của Diêu Sùng a?
Tần Tiêu gật gật đầu:
– Đúng là, Diêu đại nhân là Tể tướng, hôm nay cử động này có chút kinh thế hãi tục. Tần Tiêu không biết, hắn làm vậy có dụng ý gì.
– Kỳ thật, ta cũng không phải quá rõ ràng.
Trương Giản Chi có chút cô đơn lắc đầu:
– Nhưng mà cách đây không lâu ta cùng bọn người Viên Thứ muốn hắn cùng đi lên gặp hoàng thượng, khích lệ bệ hạ phế hậu, Diêu đại nhân lại cự tuyệt.
– Ah?
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm kinh nghi: xem ra Diêu Sùng này có chút khác với bọn người Trương Giản Chi này rồi. Nói hắn bo bo giữ mình cũng tốt, nhát gan sợ phiền phức cũng được, nhưng mà cử động của Trương Giản Chi thật sự không có chủ quan gì cả. Diêu Sùng thật sự là người thông minh, ít nhất hiểu được cách bảo vệ mình, điểm ấy ngược lại rất giống ta.
Trương Giản Chi nói tiếp:
– Diêu đại nhân cùng thánh hậu có cảm tình không giống bình thường, có lẽ hắn chỉ thổ lộ tình cảm tha thiết của mình. Nhưng mà ta vừa mới nhận được chỉ dụ của hoàng thượng, muốn Các Bộ thương nghị phế tương vị của Diêu Sùng, giáng chức ra khỏi Trường An. . .
– Ah?
Tần Tiêu cả kinh nói:
– Lại nhanh như vậy?
– Đúng vậy a…
Trương Giản Chi cau mày, biểu lộ thống khổ lắc đầu:
– Bệ hạ đang ở trong linh đường của Vũ Hoàng lại ra chỉ dụ như vậy, hơn nữa còn muốn Các Bộ hạ lệnh, cũng không phải dùng hình thức thánh chỉ. Đây cũng chính là nói hoàng đế muốn tránh hiềm nghi, vừa muốn trị Diêu Sùng.
– Tránh hiềm nghi?
Trong nội tâm Tần Tiêu trong âm thầm suy tư: tránh mang trên lưng tội trị cựu thần của Võ Tắc Thiên sao? Hay đây là do Vi hậu bày kế, thừa cơ chèn ép trọng thần ủng hộ Lý gia? Hoặc là Diêu Sùng mình cũng cố ý rời khỏi Trường An này, điều nhiệm chức ở địa phương khác?
– Tần lão đệ, ngươi gần đây nên cẩn thận một chút.
Trương Giản Chi hạ giọng:
– Có người cáo ngươi xảo quyệt nên bẩm báo lên Ngự Sử đài, ngươi biết không?
– Cái gì, không thể nào?
Tần Tiêu một nửa kinh ngạc một nửa dở khóc dở cười:
– Cáo ta cái gì? Ta không có làm cái gì cả!
– Nếu là xảo quyệt, có chuyện gì mà cáo.
Trương Giản Chi nói ra:
– Cáo ngươi kết bè kết phái trong quân, kết bè kết cánh, thu mua nhân tâm dấu diếm đầu độc.
– Không thể nào, đây cũng là tội danh?
Trong lòng Tần Tiêu có chút bực mình, trong nội tâm suy nghĩ: không phải là bởi vì, ta vận dụng tiền riêng của mình, thưởng thêm cho Tả Vệ Suất sao?
Tần Tiêu có chút buồn bực nói ra:
– Là ai cáo?
Trương Giản Chi nháy mắt mấy cái, ngó ngó ra ngoài cửa có ai không, mới thấp giọng nói ra:
– Nam nha Đại Đô Đốc, Vi Ôn.
Tần Tiêu tức giận một quyền nện vào cái bàn:
– Cẩu tặc kia! Trước đó vài ngày ta ở Duyên Hưng Môn từng đôi co với hắn, mượn loại chuyện này cáo ta.
Trương Giản Chi ngạc nhiên nói:
– Hắn vừa mới đến nam nha không có vài ngày, tại sao ngươi chọc hắn?
Tần Tiêu phiền muộn một hồi, đem chuyện ngày đó ở Duyên Hưng Môn, phái Hình Trường Phong cùng đặc chủng doanh ra khỏi thành hộ tống đại công chúa trưởng, nói rõ ràng với Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi vuốt râu lắng nghe, có chút gật gật đầu:
– Triều thần quan to tam phẩm, đơn trực tiếp đưa tới Ngự Sử đài, sau đó lại đưa tới Các Bộ. Lập án thẩm tra là khẳng định, nhưng chắc hẳn không có vấn đề gì lớn. Vi Ôn người này ngươi phải chú ý nhiều một chút, hiện tại có Vi hậu làm chỗ dựa, là chuyện gì cũng dám làm.