“Hãy bình thân.” Mặc Cảnh Lê cao cao tại thượng nhìn bao quát mọi người, đi đến chủ vị trên điện ngồi xuống mới mở miệng nói.
“Tạ Nhiếp Chính Vương.” Mọi người cùng đáp.
Diệp Oánh đã ngồi xuống bên tay phải của Mặc Cảnh Lê, Tiểu Hoàng đế Mặc Túc Vân thì cẩn thận từng li từng tí nhìn Mặc Cảnh Lê một cái, rồi mới đi đến vị trí còn trống bên tay trái ngồi xuống. Mọi người phía dưới nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ này của Tiểu Hoàng đế thì trong lòng đều âm thầm lắc đầu.
Mặc Cảnh Lê thoả mãn nhìn các khách mời và triều thần phía dưới một lát, rồi cười nói: “Mọi người không cần câu nệ, cứ ăn uống thoải mái là được rồi.” Mọi người lại tạ ơn Nhiếp Chính Vương, trong số những người đang ngồi có ai mà không có mấy nguồn tin, đương nhiên biết rõ mục đích hôm nay Nhiếp Chính Vương cử hành bữa tiệc này, đặc biệt là những phú thương bị cướng ép đến dự kia, nguyên một đám đều tươi cười cứng ngắc, nơi nào còn có tâm tư ăn uống?
Không khí trong bữa tiệc hơi cổ quái, ngược lại Diệp Ly không thèm để ý tới chuyện này. Thần sắc tự nhiên ăn uống thoải mái, giống như hoàn toàn không biết mục đích của bữa tiệc này vậy. Trên điện, Mặc Cảnh Lê ngồi trên cao nhìn xuống nên đương nhiên thu hết tất cả thần sắc của mọi người vào mắt. Mấy ngày nay, tâm tình Mặc Cảnh Lê không tốt cực kỳ, chứng tỏ Đông Phương U đã mất tích, tuy bình thường Mặc Cảnh Lê thường xuyên hận không thể một phát bóp chết nữ nhân Đông Phương U kia, nhưng khi nàng ta thật sự đột ngột mất tích thì liền khiến cho rất nhiều chuyện trong tay Mặc Cảnh Lê trở nên trì trệ không phát triển. Núi Thương Mang có rất nhiều thứ mà Đông Phương U vẫn luôn nắm thật chặc trong tay mình, một khi nàng ta biến mất thì Mặc Cảnh Lê căn bản là không có cách nào điều động bộ phận thế lực đó. Còn có Thái hậu lại công khai trở mặt với hắn ngay trên triều đình, tuy trong ngoài thành Nam Kinh này có lẽ đã không còn ai không biết quan hệ giữa mẹ con bọn họ đã rất gay gắt rồi, nhưng công khai giam giữ mẹ ruột của mình giống như bây giờ, vẫn khiến cho Mặc Cảnh Lê nhận lấy không ít vũ khí bằng ngòi bút của các văn nhân. Lúc này nhìn thần sắc cứng ngắc nhưng không thể không phục tùng của tất cả mọi người trong đại điện, đột nhiên Mặc Cảnh Lê cảm thấy tâm tình đã khá hơn rất nhiều. Cho dù trong lòng những người này phản đối hắn thì sao? Bên ngoài còn không phải vẫn phải ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của hắn, ở trước mặt hắn cung kính quỳ bái sao?
“Người đâu, dẫn người lên!” Trong lúc bầu không khí của bữa tiệc hơi trầm trọng cổ quái, giọng nói của Mặc Cảnh Lê đột nhiên vang lên.
Chỉ chốc lát sau, hai thị vệ của Vương phủ kéo một nam tử trung niên bị thương khắp cả người vào rồi ép quỳ rạp xuống trên đất. Diệp Ly hơi tò mò nhìn thoáng qua, nàng cũng không nhận ra người này. Ngược lại, Lâm lão gia ở bên cạnh lại không nhịn được mà hít vào một hơi thấp giọng nói: “Là Trương Bách Vạn.” Trong điện, người có biểu hiện như Lâm lão gia cũng không ít. Cùng ở trong thành Nam Kinh, chỉ cần là người có một chút danh vọng thì đương nhiên đã phần đều quen biết lẫn nhau. Đương nhiên Trương Bách Vạn này không phải thật sự tên là Trương Bách Vạn. Hắn ta là thương nhân mua bán lương thực nổi danh của Giang Nam. Nghe nói cửa hàng lương thực trong sáu thành của Giang Nam đều là của Trương gia. Trong thành Nam Kinh cũng được xem là phú thương số một số hai, gia tài bạc triệu cũng không đủ để hình dung, cho nên người ta đều xưng là Trương Bách Vạn.
Trương Bách Vạn này ở trong thành Nam Kinh còn có một biệt danh —— “Yêu tiền hơn mạng”. Nay hắn ta đã phú giáp một phương, nhưng trong ngày bình thường vẫn ăn mặc mộc mạc, liền ngay cả vợ con trong nhà cũng đều cực kỳ đơn giản, giống như sợ người khác biết rõ hắn ta có tiền vậy. Hắn ta có thể chiếm tiện nghi của người khác, nhưng nếu để cho người khác chiếm được một đồng tiện nghi của hắn ta, thì cũng sẽ mấy ngày đều ăn không ngon. Người như vậy, sao lại có thể cam tâm dâng một số tiền lớn cho Mặc Cảnh Lê làm quân lương được chứ? Hơn nữa, đại quân của Mặc Cảnh Lê xuất chinh, đương nhiên sẽ cần lương thực rồi. Lúc trước Mặc Cảnh Lê cũng đã phái người thương nghị với hắn ta rồi, nhưng người này lại trốn mà không gặp. Bữa tiệc hôm nay thì lại càng dứt khoát không tham dự.
Dựa theo tâm tính của Mặc Cảnh Lê, thì sao có thể tha thứ cho cái loại hành vi dám can đảm khiêu chiến với mình dễ dàng được? Vì vậy trong bữa tiệc tại Nhiếp Chính Vương phủ này, chính Trương Bách Vạn không chịu cầm thiếp mời nở mày nở mặt đến dự, nên đã bị người áp giải vào dự.
Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhìn lướt qua người trung niên hơi béo đang quỳ trên mặt đất kia, cười lạnh nói: “Trương lão gia, ngươi thật sự là thật khó mời mà.”
Khuôn mặt Trương Bách Vạn đau khổ, nơm nớp lo sợ nói: “Vương gia thứ tội, tiểu dân không dám. Tiểu dân thật sự là do thân thể không khỏe, cho nên mới… Kính xin Vương gia thứ tội.”
“Thân thể không khỏe?” Mặc Cảnh Lê nói: “Thật sao? Bản vương quý phủ vừa lúc có mấy vị thái y có y thuật khá tốt, không bằng lại để cho bọn họ bắt mạch cho ngươi xem? Cũng tránh để lại di chứng gì.”
“Không… Không dám…” Sắc mặt Trương Bách Vạn trắng bệch, giống như thật sự sinh bệnh. Chỉ là hắn nào dám để cho người của Lê Vương phủ bắt mạch chứ, lúc đó, chỉ sợ dù cho hắn thật sự bị mắc bệnh nan y, sau khi thái y Lê Vương phủ bắt mạch thì cũng sẽ là khỏe mạnh vô cùng. Huống chi, ai cũng biết câu thân thể không khỏe này của hắn chỉ là lấy cớ mà thôi.
“To gan!” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, một tay vỗ mạnh lên thành ghế, tiếng nói trầm trọng khiến cho trong lòng những người đang ngồi đều run lên. Thân thể mập mạp của Trương Bách Vạn run rẩy, càng bị dọa đến sắc mặt xám như tro.
“Bản vương cho ngươi thể diện, ngươi đừng không thèm, thật sự cho rằng Bản vương ăn chay sao?” Mặc Cảnh Lê âm trầm nói, vung tay lên, “Bắt hắn kéo ra ngoài cho Bản vương, đánh mạnh năm mươi đại bản. Tin tưởng thân thể Trương lão gia sẽ hồi phục rất nhanh.”
Năm mươi đại bản, thật sự đánh xuống thì một người không biết võ công lại có tuổi như Trương Bách Vạn cũng có thể trực tiếp đưa tang rồi. Coi như là Lê Vương phủ hạ thủ lưu tình, thì chỉ sợ một cái mạng cũng có thể mất bảy tám phần. Rất hiển nhiên, ý định của Lê Vương là muốn nuốt toàn bộ Trương gia vào trong miệng. Trong lòng những người đang ngồi run lên, cũng không khỏi cảm thấy có chút may mắn vì chính mình không làm chuyện điên rồ.
Thị vệ ở bên cạnh căn bản không cho Trương Bách Vạn cầu xin tha thứ nữa, trực tiếp kéo hắn ta ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng trượng đánh nặng nề, còn có tiếng kêu đau nhức của Trương Bách Vạn. Rất hiển nhiên, Mặc Cảnh Lê là muốn giết gà dọa khỉ.
“Nhiếp Chính Vương.” Ngay tại lúc trong lòng mọi người ở đây đều run sợ giãy dụa, thì một tiếng nói trong trẻo trầm thấp vang lên trong điện. Mọi người nhìn theo tiếng nói, thì chỉ thấy một công tử áo trắng đang đứng dậy, thần sắc bình tĩnh nói, “Vương gia sắp xuất chinh, cần gì phải chấp nhặt với tiểu dân vô tri này. Kính xin Vương gia nghĩ lại.”
Mặc Cảnh Lê nhíu mày, thần sắc khó lường nhìn qua Diệp Ly nói: “Sở công tử muốn xin tha cho hắn ta?”
Diệp Ly cười nói: “Tại hạ không cầu tình giúp Trương lão gia, chỉ là… Vương gia Bắc chinh vốn là vì cơ nghiệp của Đại Sở, nếu giết Trương Bách Vạn, chỉ sợ sẽ gây trở ngại cho thanh danh của Vương gia.”
“Có chút đạo lý.” Mặc Cảnh Lê làm như thế vốn chính là nhằm để chấn nhiếp mọi người, chứ cũng không có ý định thật sự muốn mạng của Trương Bách Vạn. Ít nhất vẫn giữ lại một hơi để cho hắn ta ra khỏi Nhiếp Chính Vương phủ. Thấy Diệp Ly nói như thế, Mặc Cảnh Lê liền đưa tay ra hiệu cho người bên cạnh đi ra ngoài kêu ngừng.
Chỉ chốc lát sau, Trương Bách Vạn đã bị người khiêng vào ném xuống đất như lúc trước. Mặc dù có Diệp Ly cầu tình, nhưng cũng vẫn bị đánh hai mươi trượng, trên vạt áo sau lưng đã bị vết máu thấm ướt một mảng lớn.
Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhìn người đang nằm bẹp dưới đất không dậy nổi, nói với Diệp Ly: “Bản vương Bắc chinh vốn là vì thu phục lãnh thổ đã bị mất của Đại Sở, hôm nay chỉ là dùng danh nghĩa của triều đình để mượn dân gian một chút tiền mà thôi, ấy vậy mà Trương Bách Vạn lại năm lần bảy lượt từ chối. Sở công tử cảm thấy người như vậy không nên đánh sao?”
Diệp Ly nói một cách thản nhiên: “Người như vậy đương nhiên nên đánh. Chỉ là, không dạy mà giết sẽ thành ngược đãi, không cảnh cáo mà đã thi hành thì sẽ thành tàn bạo. Mọi người đều biết, Trương lão gia yêu tài như mạng, nhất thời hồ đồ cũng không thể tránh được. Hôm nay nhận được bài học, chắc Trương lão gia sẽ không để cho Vương gia thất vọng nữa.”
“Thật sao?” Mặc Cảnh Lê nhướng mày nhìn qua Trương Bách Vạn. Trương Bách Vạn có thể tích lũy ra gia sản bạc triệu, cũng tuyệt đối không phải là kẻ ngu. Sao lại không biết mình vừa mới suýt mất mạng chứ? Nếu không có vị Sở công tử này mở miệng cầu tình, thì chỉ sợ qua một lát nữa, Trương Bách Vạn đã biến thành Trương Tử Nhân rồi. Vừa thấy được ánh mắt của Mặc Cảnh Lê quét tới, liền gật đầu liên tục nói: “Vị công tử này nói rất đúng… Tiểu dân nhất thời hồ đồ, cầu Vương gia thứ tội. Tiểu dân nguyện ý quyên ra năm mươi vạn đán lương thực cung ứng cho quân.”
Cung ứng cho quân chính là tặng không, không cần trả. Tuy cho tới bây giờ Mặc Cảnh Lê chưa từng có ý định trả lại, nhưng dù sao nghe cũng thấy thoải mái hơn mượn một chút. Có điều…”Năm mươi vạn?” Năm mươi vạn đán lương thực, nghe thì rất nhiều, nhưng với tư cách là quân lương thì lại còn chưa đủ cho đại quân hơn mười vạn dùng trong một tháng, nên đương nhiên Mặc Cảnh Lê sẽ không thoả mãn. Trong lòng Trương Bách Vạn run lên, vẻ mặt như đưa đám nói: “Một trăm… Một trăm vạn đán…”
Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Như thế, Bản vương liền đa tạ nghĩa cử của Trương lão gia. Mặt khác, lương thảo sau này của đại quân chỉ sợ cũng cần phải làm phiền Trương lão gia cung cấp rồi, đương nhiên… Triều đình sẽ trả giá cao để mua. Thế nào?”
Ngoại trừ gật đầu ra, Trương Bách Vạn còn có thể làm gì nữa chứ? Đương nhiên hắn biết rõ, cái gọi là giá của Mặc Cảnh Lê căn bản liền không cần chờ mong. Cho dù là giá bình thường thì chỉ sợ cũng không nhận được, cuối cùng hơn phân nửa vẫn phải tự mình gánh. Chỉ sợ sau khi Lê Vương đánh giặc xong, Trương gia cũng không thể giữ lại chút của cải nào.
Đã có bài học của Trương Bách Vạn, nên dĩ nhiên các phú thương đang ngồi cũng thức thời hơn nhiều. Căn bản không cần Mặc Cảnh Lê mở miệng, liền rối rít mở miệng quyên tiền quyên vật, trong đó còn có hơn phân nửa là dâng tặng. Cho dù trong lòng của những người này đã mắng hết cả mười tám đời tổ tông của Mặc Cảnh Lê đến mấy lần, thì trên mặt cũng vẫn phải cẩn thận từng li từng tí cười theo. Sợ Mặc Cảnh Lê khẽ nổi giận thì chính mình muốn còn sống đi ra khỏi Lê Vương phủ cũng đều khó khăn.
Không đầy một lát, Diệp Ly thầm tính toán sơ sơ một lượt, thì đã thấy ngân lượng mà mọi người đang ngồi ở đây bị ép buộc quyên góp cũng đã lên tới năm sáu trăm vạn, còn chưa tính đến vô số những hiện vật khác. Đã có thu nhập phong phú như vậy, nên sắc mặt âm trầm Mặc Cảnh Lê cũng tốt lên rất nhiều. Diệp Ly cũng vô cùng thức thời quyên góp năm vạn lượng bạc. Tuy Mặc Cảnh Lê thấy hơi bất mãn, nhưng cũng nghĩ đến Sở Quân Duy đi ra ngoài, có thể có năm vạn lượng thì cũng đã là rất nể tình rồi. Huống chi vừa rồi Sở Quân Duy mở miệng khuyên bảo, coi như đã cho Mặc Cảnh Lê một cái bậc thang để xuống, cũng khiến cho Mặc Cảnh Lê có thêm mấy phần hảo cảm với hắn ta, nên cũng không so đo gì. Đương nhiên, năm vạn lượng này cuối cùng cũng vẫn do Lâm lão gia ngồi ở bên người Diệp Ly cho. Lâm lão gia dự tiệc một lần liền không công tổn thất bốn mươi lăm vạn lượng, đau lòng đến mặt đều sắp biến thành xanh lục rồi. Người đang ngồi cũng biết, chỉ sợ là những số tiền này đều bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không về. Cũng thấy may mắn rằng, từ xưa đến nay Giang Nam là vùng đất luôn giàu có và đông đúc, tuy những phú thương này bị tổn thất không ít nhưng vẫn còn chịu được. Nếu là nơi như Nam Chiếu và Tây Lăng, thì chỉ sợ không cần chờ Mặc Cảnh Lê Bắc chinh, những người này đã muốn đứng lên tạo phản trước hết rồi.
Đã nhận được thứ mình muốn, Mặc Cảnh Lê liền không có có tâm tư ở lại uống rượu ăn tiệc với những người này nữa, liền kính một chén rượu rồi đứng dậy đi khỏi. Kỳ thật mọi người đang ngồi cũng đã ăn đến dạ dày đều đau, nhưng ai cũng không dám đứng dậy rời đi ngay lập tức. Lê Vương vừa mới đi ngươi liền đi theo, không phải nói rõ bất mãn với Lê Vương sao? Từ xưa đến nay, bần không đấu với phú, phú không tranh với quan đã là cách nghĩ thâm căn cố đế trong lòng mọi người. Chỉ cần không phải không sống nổi nữa, thì những dân chúng tiểu dân bình thường đều đơn giản là sẽ không nguyện ý đối nghịch với triều đình.
Vì vậy tất cả mọi người đều vừa không yên lòng mà thưởng thức ca múa trước mắt, trong lòng lại vừa im lặng phun máu vì tài phú đã tổn thất của chính mình. Người duy nhất thoải mái nhất ở đây có lẽ chỉ có mỗi Diệp Ly. Tuy Mặc Cảnh Lê đã đi rồi, nhưng Diệp Oánh và Tiểu Hoàng đế lại vẫn còn ở lại trên yến tiệc. Dù sao cũng yến tiệc của Nhiếp Chính Vương phủ, cũng không thể một người chủ nhân đều không có. Chỉ là trang phục lúc này của Diệp Ly lại không thích hợp để nói chuyện với Diệp Oánh, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua Mặc Túc Vân đang ngồi ngẩn người, bên môi Diệp Ly câu dẫn ra một nụ cười cực mờ.
“Sao hôm nay Hoàng thượng xuất hiện ở Nhiếp Chính Vương phủ?” Diệp Ly hơi kỳ quái hỏi.
Lâm lão gia ở bên cạnh vội vàng thấp giọng giải thích: “Nghe nói Nhiếp Chính Vương và Thái Hoàng Thái hậu đã cãi nhau đến trở mặt rồi, nói là Thái Hoàng Thái hậu quá mềm lòng, căn bản không biết dạy bảo Hoàng thượng. Có ý định dẫn Hoàng thượng theo trên người tự mình dạy bảo.”
“Tự mình dạy bảo?” Mặc Cảnh Lê nhưng thật ra có ý định hù chết Tiểu Hoàng đế ah. Huống chi, Thái Hoàng Thái hậu mềm lòng, có lẽ Mặc Cảnh Lê đã quên hắn ta cũng là người được phụ nhân này dạy nên.
“Cũng không phải sao. Ai…. Sinh ở hoàng gia cũng không dễ dàng.” Lâm lão gia nhìn thoáng qua Tiểu Hoàng đế đang ngơ ngác trên điện, lắc đầu liên tục. Ngay cả người ngu cũng nhìn ra được, bộ dạng này của Tiểu Hoàng đế căn bản chính là một con bù nhìn không phát triển nổi. Lúc đối mặt với Lê Vương lại càng kinh sợ như ve sầu sợ mùa đông, chỉ sợ Lê Vương cũng không đối xử với Tiểu Hoàng đế tốt chỗ nào. Ở lại trong hoàng cung có Thái Hoàng Thái hậu và Thái hậu trông chừng còn tốt hơn một chút, hiện nay ở lại trong Lê Vương phủ, cũng không biết có thể sống tới khi nào.
Diệp Ly nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi liếc nhìn Vệ Lận ở sau lưng. Vệ Lận tiến lên cúi người nghe lệnh, Diệp Ly thấp giọng nói nhỏ mấy câu vào tai Vệ Lận, Vệ Lận trầm mặc gật đầu rồi lại đứng trở về vị trí cũ. Lâm lão gia hơi tò mò nhìn hai thị vệ sau lưng Diệp Ly một chút, càng cảm thấy vị Sở công tử này cao thâm khó lường.
“Sở công tử, ” Trương Bách Vạn vừa bị đánh lúc nãy mang theo khuôn mặt tái nhợt tới, cười nói: “Đa tạ Sở công tử lúc nãy đã cầu tình cho tại hạ trước mặt Nhiếp Chính Vương.” Bởi vì lúc nãy Trương Bách Vạn đã đắc tội với Mặc Cảnh Lê, nên tất cả mọi người ở đây đều không dám nói gì với hắn ta, hơn nữa, vốn nhân duyên của Trương Bách Vạn này cũng không phải thật tốt. Bằng không cho dù lúc trước hắn ta nhất thời hồ đồ thì cũng đã sớm có người nhắc nhở hắn ta rồi. Trương Bách Vạn này hơn phân nửa là bị những người này xem thành cục đá dò đường. Nhưng yến tiệc còn chưa kết thúc, Trương Bách Vạn mang theo một thân đầy vết thương lại cũng không dám cáo lui, một mình ngồi trong góc rất có vài phần thê lương. Lúc này, mới cố chống tiến lên đây nói lời cảm tạ Diệp Ly.
Diệp Ly mỉm cười, gật đầu nói: “Trương lão gia không cần phải khách khí, tại hạ chỉ là tiện tay mà thôi.”
Trương Bách Vạn cười khổ nói: “Công tử tiện tay mà thôi, nhưng lại cứu được mệnh lão hủ. Về sau nếu Sở công tử có gì cứ phân phó, lão hủ không chối từ.” Diệp Ly cười thầm, ngược lại Trương Bách Vạn này cũng không phải thật sự hồ đồ, chỉ là câu nói sau cũng chỉ nghe một chút rồi thôi, Trương Bách Vạn yêu tài như mạng nên đương nhiên không có khả năng bởi vì ngăn lại một trận đòn mà đột nhiên lại thay đổi.
“Không dám, Trương lão gia không cần phải khách khí.”
Trương Bách Vạn nhìn Lâm lão gia ở bên cạnh, cười nói: “Nếu Sở công tử có thì giờ rãnh, hôm nào lão hủ liền bày tiệc nhỏ, kính mời công tử hân hạnh đến dự.” Diệp Ly trầm tư một lát, rồi cười nói: “Như thế đi, đến lúc đó liền quấy rầy Trương lão gia rồi.”
Thấy Diệp Ly đồng ý, Trương Bách Vạn mới mang theo vẻ mặt vui mừng trở lại vị trí của mình.
Lâm lão gia nhìn nhìn Trương Bách Vạn, không khỏi cười nói: “Không nghĩ tới, Trương Bách Vạn này bị đánh một trận lại trở nên hào phóng. Chỉ sợ qua nhiều năm như vậy, Sở công tử vẫn là người đầu tiên may mắn để cho lão ta cam tâm tình nguyện mời khách.”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Lâm tiên sinh nói đùa.”
Lâm lão gia lắc lắc đầu nói: “Xưa nay Trương Bách Vạn này luôn là không có lợi thì không làm, Sở công tử vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Diệp Ly gật gật đầu, cảm tạ Lâm lão gia đã nhắc nhở. Tuy trong lòng Lâm lão gia cũng có một ít tâm tư khác, nhưng nhắc nhở mình thì đến cùng cũng coi như có ý tốt. Trên đời này, vốn cũng không có thiện một cách vô duyên vô cớ ý.
Trương Bách Vạn coi như là người nổi tiếng trong thành Nam Kinh, nên đương nhiên Diệp Ly cũng vẫn có chút hiểu rõ hắn ta. Nếu nói là cảm kích ơn cứu mệnh của mình thì cũng chưa chắc, ngược lại chỉ sợ là càng có ý định đánh chủ ý Sở gia nhiều hơn mà thôi.
Lâm lão gia nghĩ nghĩ, mỉm cười nhìn Diệp Ly thấp giọng cười nói: “Tại hạ nghe nói hình như Trương Bách Vạn còn có một vị tiểu thư khuê nữ…” Lời còn lại tuy không nói ra, nhưng Diệp Ly đã hiểu ý của hắn ta.
Kỳ thật hôm nay sau khi nhìn thấy Diệp Ly, số lượng người ôm tâm tư như vậy cũng không phải là ít. Mặc dù Sở Quân Duy chỉ là bàng chi của Sở gia, nhưng xuất thân lại không phải những thương nhân thuộc đẳng cấp thấp nhất bị người ta khinh thường như bọn họ có thể vượt qua được. Huống chi dung mạo của Sở công tử lại tuấn tú, phong độ lại ung dung, ngay cả Lê Vương thoạt nhìn hình như cũng rất có lễ ngộ với vị công tử này. Lại càng không cần phải nói đến, Sở gia và Từ gia còn có mối quan hệ chém ngàn vạn lần cũng không đứt kia nữa. Rể tốt như vậy, đương nhiên là đối tượng được mọi người yêu thích. Ngay cả chính Lâm lão gia cũng có tâm tư như vậy, nhưng chỉ tiếc hai đứa con gái trong nhà mình, trưởng nữ thì mấy năm trước đã xuất giá rồi, còn tiểu nữ nhi thì mới chưa đến mười tuổi, nên cũng chỉ có thể bóp cổ tay thở dài rồi.
Nghe xong lời Lâm lão gia nói, Diệp Ly không khỏi sửng sờ, buồn cười im lặng. Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao, cho dù nàng giả trang có giống nam tử thật sự đi nữa thì thực chất bên trong cũng vẫn là một nữ tử, không có loại chuyện người khác sẽ muốn gả khuê nữ cho mình. Nhưng bây giờ vừa nghe Lâm lão gia nói như vậy… Diệp Ly quay đầu lại nhìn nhìn Trác Tĩnh và Vệ Lận.
Vẻ mặt của hai người cũng đều quái dị, sau nửa ngày Vệ Lận mới từ từ nói: “Công Tử có phong hái hơn người, tuấn mỹ vô trù, nên tất nhiên là đối tượng trong lòng của rất nhiều bậc làm cha mẹ.” Hóa ra Vương gia không chỉ phải đề phòng nam nhân, mà còn phải đề phòng cả nữ nhân nữa sao? Trong lòng Vệ Lận và Trác Tĩnh không khỏi âm thầm cảm thấy đồng tình với Vương gia nhà mình.
Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Đa tạ Lâm lão gia đã nhắc nhở, tại hạ đã biết.”
Lâm lão gia cười ha ha, che miệng giảm thấp âm thanh xuống cười nói: “Tại hạ cũng không chỉ nói một câu vô nghĩa mà thôi, người xưa luôn nói thà hủy một ngôi miếu cũng không thể hủy một cọc hôn, có điều cô con gái của Trương Bách Vạn này… Ha ha… Công tử nên suy nghĩ kỹ.”
Trong góc đối diện, hiển nhiên Trương Bách Vạn cũng chú ý tới Lâm lão gia có khả năng đang nói chuyện của nhà nhìn, hung hăng trừng hắn ta một cái, Lâm lão gia lơ đễnh uống rượu, Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu, bưng chén rượu hơi giơ lên mời Trương Bách Vạn.
Mọi người đang ngồi nhìn ở trong mắt ngược lại cảm thấy hơi kinh ngạc, không nghĩ tới vị Sở công tử này lại có vài phần kính trọng với một tên keo kiệt như Trương Bách Vạn này.