Địch Hoẳng nghe được thanh âm tráng kiện nọ. không ngờ chính là thanh âm cùa Đan Hùng Tín, không khỏi kêu lớn: “Đan tướng quân, cứu ta!”
Nhưng hắn lời vừa mới dứt. cầi cảm tầắv sau ót đã trúng một kích, thân thể lảo đão. rồi mềm nhũn ra mà ngã lăn xuống đắt. Nhìn tầắv thân hình kầôi ngỏ của Đan Hùng Tín biện ra. Vương Bá Đương ờ phía sau áp thấp thanh âm nói: “Đan Hùng Tín, ta phụng lệnh cùa Ngụv cõng..Địch Hoẳng không đợi nghe tiếp, sau đầu lại trúng một kích nữa. trong ntev mắt đã chìm vào trong bóng tối, đã không còn tiếng động, khi tinh lại, đầu trong ngoài đều cực kv đau nhức.
Nhưng sự đau đớn làm cho hắn ý thức được mình còn sống, khi mở ầai mắt rạ đầu tiên nhìn tầắv bắt ngờ chính là lào đệ cùa mình- Địch Hoẳng vui quá mà khó ạ bỗng nhiên đứng dậv ôm cổ Địch Nhượng, lớn tiếng nói: “Lào đệ, Vương Bá Đương muốn giết ta!”
Hắn khấn trương cả người phát run, nhìn thấv Địch Nhượng cau mày. cuống quít lay động vai hắn mà nói: “Lão đệ. ngirơi làm sao vậy, Vương Bá Đương muốn giết tạ ngươi có nghe thấv không?”
Địch Nhương trầm giọng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. huynh nói cho ta nghe một chút”. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Địch Hoẳng như trút đặu trong ống. đem tất cả chuyện nói ra một lằn. Địcầ Nhượng cau mày nói: “Huynh nói Vương Bá Đương che mặt đoạt vàng cùa huynh?”
“Chẳng những muốn cướp vàng của ta, lại còn muốn giết ta! Đan Hùng Tín đâu?” Hắn lúc này mới nhớ tới cái gì. vội vàng hòi.
Nhìn khắp mọi nơi. phát hiện mình ờ trong phòng ngủ của mình. tất cà vẫn nầư trướạ Địch Hoẳng không có suy nghĩ nhiều, chi là gấp rút hòi Đan Hùng Tín ờ nơi nào.
Địch Nhượng cau mày nói: “Hùng Tín có gì để nói sao?”
Địch Hoẳng sửng sốt, “Hắn có gì để nói? Hắn… đã tận mắt nhìn thấv”.
Địch Nhượng chậm rãi đứng dậy. cầi nói: “Ta đi tìm Hùng Tín”.
Chi chốc lát sau. Đan Hùng Tín, cồ Hùng đi theo Địch Nhượng vào, hai người nhìn thấy Địch Hoẳngtinh đặv. đều vui mừng nói: “Huỳnh Dương Công, người tinh dậv là tốt rồi”.
“Hùng Tín… ngươi mau đem chuyện lúc đó nói cầo đệ đệ ta một chút đi” Địch Hoẳng vội vã nói.
Đan Hùng Tín kinh ngạc nói: “Nói cái gì? Ta cùng cồ Hùng vốn ra khỏi thành chơi, sau khi nghe được người tìm chúng ta. lặp tức gấp rút trờ về. Thật không ngờ khi tiến vào phủ thì lại tìm không thấv ngirời. Sau đó lại ờ bậu hoa viên nhìn thắv người nẳm ờ nơi đó. thán đầy mùi rưọụ vì say mà ngủ mê. lúc này mới đưa người quay về…”
Địcầ Hoẳngngạc nhiên, “Ngươi nói cái gì?”
Hắn vẫn nhớ kv Đan Hùng Tín lúc ắy đi đến. mình đã lớn tiếng ầô cứu. Vương Bá Đương khi đó đang ờ phía sau mình, chỉ tưởng rẳng Đan Hùng Tín từ trẽn tay Vương Bá Đương mà đoạt mình trờ về. nào nghĩ đến hắn lại đem chuyện phủi sạcầ không còn một chút.
Đan Hùng Tín cũng ngạc nhiên, “Ta nói chính là sựthật. cổ Hùng, có phải không?”
Cồ Hùng liên tục gật đằu nói: “Hùng Tín nói đích xác không sai. huỳnh Dương Công, lần sau uống ít một cầút đi”.
Địch Hoẳng cơ hồ cũng bị bức đến phát điên, gầm lên nói: “Các ngươi nói láo. Vương Bá Đương che mặt đến bắt ta ra hậu hoa viên, trước đoạt vàng cùa tạ sau khi nhìn thắv ta nhận ra hắn. thì muốn giết ta diệt khẩu. Hùng Tín ngươi tới cứu ta. lúc này mới làm cho ta tránh kầỏi cái chết”.
Đan Hùng Tín cùng cồ Hùng trẽn mặt cũng lộ ra vè cồ quái. Địch Nhượng thắp giọng quát: “Đại ca. không nên nói vậy. úa nửa là uống rưọu quá nhiều sinh ra ảo giác rồi. Loại chuyện này sau này đừng có nói ra ngoài, nếu không sẽ rước lắy họa”.
Đan Hùng Tín cũng gặt đầu. an ùi nói: “Huỳnh Dương Công, người gần đâv tâm tình không thoải mái, uống rượu nhiều khó tránh khỏi muốn phát tiết, cái này cũng không có gi, bất quá loại chuyện này nói một chút ờ trước mặt các huynh đệ là được rồi..
“Cái gì mà nói một cầút là được rồi, các ngươi nói thì dễ dàng rồi, xuyt chết là ta nè. không phải là các ngươi!” Địch Hoẳng bỗng nhiên đẳy Địch Nhượng ra. chân trằn đứng trẽn mặt đắt, đưa tay cầỉ nói: “Ngươi, ngươi, ngươi… các ngươi cũng không tin lời ta nói sao? Vậy vết thương ở trẽn đầu ta là từ đâu mà có?”
Vốn tường rẳng vấn đề nảv không người nào có thể trả lời, không nghĩ tới Địcầ Nhượng trầm giọng nói: “Cái này cũng không đon giản, huynh tối hôm qua uống rượu đến phát điên, đi lạc ra hậu hoa viên, khi ngã xuống có lẽ đụng vào giả sơn?”
Địch Hoẳng nhìn tầấv mọi người không tin. buồn bực quả tầực muốn phát cuồng, đột nhiên nhìn thấv ánh mắt thương xót cùa ba người, lại cảm thắv sống lưng lạnh toát cả lẻn. chi cảm tầắv đã rơi vào một ảm mưu thật lớn. sự sợ hãi làm cho hắn cẳn thận hẳn lẽn. cũng không nói điều gì nữa.
Địch Nhượng nhìn thấv Địch Hoẳng an tĩnh trờ lại. rốt cuộc thở phào một hơi. “Đại ca, người nghi ngơi nhiều một chút, đệ chuẩn bị ngày mốt trở về Ngòa Cương thăm Vô Song một chút, huynh đi cùng với đệ luôn”.
Địch Hoẳng vô lực ngồi xuống, cũng không nói nhiều. Địch Nhượng đă xoay người đi ra ngoài- Đan Hùng Tín. cổ Hùng an ùi đôi câu. rồi cũng đi ra khói phòng, tới ngoài cừa. nhìn thấv Đan Hùng Tín. cồ Hùng đi theo, Địch Nhượng đột nhiên nói: “Hùng Tín. cồ Hùng. Ngòa Cương có chút nguy cơ. Tùv quàn tiến công với quy mô lớn. ta chuần bị trờ về viện trợ. các ngirơi… có theo ta trờ về không?”
Cổ Hùng do dự một lát, lắc đầu nói: “Trại cầủ, ta cảm tầấv nơi nảv rất tốt..
“ổ. ta biết rồi” Địch Nhượng mim cười nói: “Hùng Tín thì sao?”
“TrạiNgõa Cương bắt quá là quần son liên miên, không cầiếm địa lợi. càng không có gì béo bờ. Tùv quán ầẳn là sẽ không tiến công với quy mó lớn” Đan Hùng Tín do dự nói: “Trại chù. hôm nay Lạc Khẩu nguy cơ. Ngụv công gặp nạn. ta không tiện rời đi”.
Địch Nhượng trong mắt lóe lẽn sự mắt mác. nhưng cuối cùng cũng lộ ra vè tươi cười, “Được rồi, các ngươi ờ cầỗ này… cũng phải bão trọng”.
Ba người rời phủ đệ Địcầ Hoẳng. đều tản đi. cũng không có cầú ý tới cồ Nhuận Phủ ờ xa xa nhìn ba người, đợi một lúc lâu rồi mới bướng tới trong phủ mà đi đến.
Địch Hoẳng nhìn thấv ba người rời đi. ngòi ờ trẽn giường oán hận nói: “Các ngươi cũng không tin ta… Đan Hùng Tín… ngươi hiện tại ngay cả trại chủ cũng có dũng khí lừa gạt. lại còn nói cái gì trung nghĩa đệ nhất. Vương Bá Đương… ngirơi thật có bản lãnh, nhưng ngươi chơi ta như vậy, ta sao có thể dễ dàng bò qua cho ngirơi!”
Hắn tràn đằy oán độc, đầu óc nóng lẽn. dưới sự xúc động thì chuyện gì cũng đều có thể làm ra. lúc này có thủ bạ báo lại, “Huỳnh Dương Công, cồ Nhuận Phủ cầu kiến”.
Địch Hoẳng trong mắt hiện lẽn sự vui mừng nói: “Mau mời hắn vào!”