Mà tiểu thiếp ỷ vào được sủng ái, đối nghịch với chính thất, hoặc bù lu bù loa một khóc hai nháo ba thắt cổ, há không làm người ta nhức đầu?
Công vụ bận rộn đã làm người ta mệt óc rồi, thê thiếp trong nhà lại thường xuyên kèn cựa nhau, thật sự khiến người ta mệt mỏi a.
Bình thường đều là tiểu thiếp thua thiệt, ngoại trừ an ủi dỗ dành ra, còn có thể thế nào?
Trương Quân Lâm đối với người tiểu thiếp này cực kỳ sủng ái, cũng không hề trách cứ nàng đột nhột khóc sướt mướt xông vào, mất mặt trước đám quan chức.
– Vân nhi, lại ai khi dễ nàng?
Khỏi cần đoán, khi dễ nào chỉ có chính thất đại phu nhân.
Vân nhi khóc sướt mướt nói:
– Là… Là… Lý thống lĩnh…
Trương Quân Lâm ngẩn ra, mặt mày không khỏi nhăn lại.
Cả đám quan chức cũng đểu nhíu mày, gương mặt lộ ra biểu tình cổ quái.
Nhất thành chi thủ chính là thổ hoàng đế địa phương, địa đầu xà chân chính, cho dù ngươi là cường long, ở trên đất người ta cũng phải cho người ta một chút mặt mũi a.
Không lẽ Lý Hưng Chu này nhìn thấy Vân nhi mỹ mạo, nổi lòng háo sắc, muốn làm chuyện ấy với Vân nhi?
Ánh mắt mọi người đều đảo quanh vào đường cong lả lướt mê người của Vân nhi, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó.
Đáng tiếc, y phục trên người Vân nhi rất chỉnh tề, không hề có chút dấu vết giãy dụa bị người ta cưỡng ép.
Rốt cuộc Lý Hưng Chu đã làm gì tiểu mỹ nhân này vậy?
Các quan chức đều ra sức vểnh tai lên nghe, sợ bỏ sót một chữ.
Ưm, đây là chuyện tám rất ái muội nha.
Trương Quân Lâm mất tự nhiên
– Hắn đã làm gì với nàng?
Ngay cả tượng đất cũng nóng nảy, tuy chức quan của Lý Hưng Chu này lớn, chống lưng có mạnh, nhưng nếu thật sự khi dễ đến trên đầu hắn, cục tức này hắn tuyệt đối nuốt không trôi.
Cái gọi là vợ bạn không thể đụng, coi như không phải bằng hữu, cũng là quan đồng liêu, hơn nữa chênh lệch chức quan giữa hai người cũng không lớn, tiết độ sứ là thổ hoàng đế địa phương, dám khi dễ nữ nhân của ta, hừ hừ.
Vân nhi khóc sướt mướt kể ta chuyện nàng bị Lý Hưng Chu khi dễ, khiến tảng đá kẹt ở cổ họng của Trương Quân Lâm rơi xuống, đồng thời khuôn mặt lộ vẻ mờ mịt.
Toàn bộ quan chức ở đây cũng đều là biểu tình mờ mịt khó hiểu và ngạc nhiên.
Rốt cuộc Lý Hưng Chu muốn làm gì?
Nguyên lai, ngày hôm trước khi Vân nhi đi trên đường nhìn trúng một sản phẩm thủy tinh bóng loáng sáng trong, yêu thích vô cùng, bất quá sản phẩm kia mấy ngày trước được người ta đặt rồi, hơn nữa đã thanh toán tiền.
Kiện sản phẩm kia có giá cả xa xỉ, chủ quán hét năm trăm lượng bạc ròng, Vân nhi cắn răng thanh toán tiền đặt hàng, xế chiều hôm nay, chủ quán phái người đưa hàng tới cửa.
Vân nhi đang lúc vui vẻ rạo rực ngắm nhìn kiện sản phẩm kia, muốn đưa nốt số tiền còn lại, không ngờ Lý Hưng Chu vừa vặn bước vào, nhìn thấy sản phẩm thủy tinh trên tay nàng, không nói hai lời, lấy tay đoạt lấy, ép hỏi người đưa hàng bao nhiêu tiền, rất có tư thái đi sau cướp trước.
Dù chức quan ngươi lớn cũng phải nói lý lẽ chứ.
Vân nhi đương nhiên không chịu, Lý Hưng Chu chỉ nhận lỗi, sau khi thanh toán cho người đưa hàng năm trăm lượng bạc thì lại mạnh mẽ nhét thêm năm trăm lượng bạc vào tay của Vân nhi, cầm sản phẩm thủy tinh kia hưng phấn chạy đi.
Hành vi của Lý Hưng Chu, rõ ràng có chút bá đạo và vô lại, bất quá hắn đường đường là Hổ bí trung lang tướng, thống lĩnh thủy sư Hán Giang, nhận lỗi với Vân nhi trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa bồi thường cho Vân nhi năm trăm lượng bạc, xem như giữ đủ mặt mũi cho Vân nhi.