Sự mờ ám trong xe không ngừng tăng lên, càng ngày càng nghiêm trọng.
không được không được. Cô sắp không thở nổi rồi.
Hứa Trúc Linh thật sự không chịu nổi, dùng sức đầy anh ra, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, toàn thân như bị đặt ở trong lồng hấp, khó chịu muốn chết.
“Em…Em không thờ được, em sắp không chịu nổi Cô liên tục xua tay, tỏ vẻ ăn không tiêu.
rồi !
Mà người đàn ông dùng lòng bàn tay xoa xoa khỏe miệng, động tác này quỷ dị mà lại mê người, khiến cổ họng Hứa Trúc Linh thắt lại.
Trời ạ, động tác này thật quyến rũ mà!
Ánh mắt cô nhanh chóng trốn tránh, không dám nhìn thêm nữa.
Anh kéo cà vạt xuống, có lẽ là cảm thấy cả người mình đang dân nóng lên.Tuỳ tiên ném cả vật ở một bên, sau đó anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi trắng ở bên trong.
Một cúc, hai cúc, ba cúc.
không thể xuống thêm chút nữa!
Trong lòng Hửa Trúc Linh kêu rên, anh giống như nghe được tiếng hò hét trong lòng mình, ngón tay thon dài như ngọc dừng lại. Bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt, nếu lấy ra làm mô hình chắc chắn sẽ không quá khác biệt.
“Muốn… Muốn mở điều hòa không?” Hứa Trúc Linh thật cẩn thận hỏi.
“Không cần.
Âm thanh trầm thấp của anh lọt vào tai, mang theo dục vọng nặng nề, khiến lỗ tai cô tê dại, cả người đều run lên.
Anh mở cửa sổ xe, gió lạnh ùa vào, anh mới cảm thấy lửa nóng trong cơ thể hạ xuống không ít.
Cô chạm một chút vào ngón tay anh, nói: “Anh còn đang tức giận sao?”
“Vì sao trước đó không nói cho anh? Thích làm trước rồi báo sau? Hoặc là, ở trong mắt em, anh chỉ là người không thể nói lý, sẽ can thiệp vào tất cả mọi chuyện.”
Sợ mình không khống chế được cảm xúc, để cô nhìn thấy một mặt hung ác của mình.
Anh cảm thấy, cãi nhau với người phụ nữ mình yêu là vô cùng vô nghĩa, tuổi mình cũng không còn nhỏ nữa, sao còn giống như một thằng nhóc 18 tuổi, xúc động táo bạo, quả thực rất kỳ cục.
Nhưng trong lòng anh không thoải mái, rất bực bội, hận không thể từ hình cô nhóc lớn mật này ngay tại chỗ, cho cô biết mình lợi hại như nào.
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì liên tục lắc đầu. “Không phải, em chưa từng suy nghĩ như vậy. Chuyện này xày ra rất đột ngột, ngày hôm qua khi tham gia bữa tiệc, Viên Hoài Nam mới tìm em giúp đỡ, muốn sau khi bữa tiệc kết thúc thì cùng em diễn một vở kịch cho phóng viên xem.
Lúc đó em thật sự không dám nói cho anh, em biết anh chắc chắc sẽ không vui, nhưng em biết anh không phải người không nói lý
“Em muốn về nhà rồi giải thích với anh, nhưng tôi hôm qua đã xảy ra tình huống đột xuất, giữa trưa hôm nay anh ta tới tìm em, nên em mới cùng đi ăn cơm với anh ta. Em đúng là làm trước rồi báo sau không phảido sợ anh can thiệp vào tất cả mọi chuyện của em, mà là sợ anh giận chó đánh mèo với Viện Hoài Nam
“Anh đừng tức giận nữa, em cũng đã dịu dàng dỗ dành anh rồi, anh cũng cho em chút mặt mũi đi, cho em một cái dưới bậc thang đi xuống được không!
Hứa Trúc Linh nắm lấy ống tay áo của anh, đáng thường nói.
Cô biết, chắc chắn Cổ Thành Trung sẽ tức giận.
“Nghĩ dỗ dành anh như vậy là xong sao?” Cổ Thành Trung nhưởng mày, không vui nói.
“Vậy anh còn muốn thế nào? Không phải vừa rồi đã hôn rồi sao?”
“Khương Anh Tùng, tới Gordon Ramsay”
“Vâng, ông chủ.”
Xe lập tức chuyển hướng quay đầu, cuối cùng dừng lại ở trước một nhà hàng đồ Tây nổi tiếng.
Nhà hàng đồ Tây này tên là Gordon Ramsay, là chuỗi nhà hàng của Gordon Ramsay được mở ở Đà Nẵng, nó được gọi là chuỗi nhà hàng hàng đầu nước Anh thậm chí là cả toàn thế giới, yêu cầu với đồ ăn có thể nói là hoàn mỹ, mỗi một món ăn đều phải cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ không tì vết.
Tuy rằng bản thân Gordon không ở đà Nẵng,nhưng nơi này cũng có máy đầu bếp ba sao Michelin ở đây, mà những đầu bếp đó đều là do hãm mộ tiếng tăm nên mới đến, chỉ để có thể làm việc ở nhà hàng và quán bar dưới tên Gordon, để có thể học hỏi thêm.
Nghĩ lại, cũng cảm thấy thật là lợi hại Tuy nhiên, Cổ Thành Trung vừa rồi còn đang nổi nóng, sẽ có lòng tốt ý tốt mà mời mình ăn cơm như vậy sao, đây không phải là một bữa tiệc Hồng Môn Yến chu?
Cô cẩn thận nhìn Cổ Thành Trung, không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào từ trên mặt anh.
Sau khi hai người chọn hai phần bò bít tết đặc trưng, tâm trạng Hứa Trúc Linh lại trở nên phức tạp.
Một mặt rất chờ mong đầu bếp làm đồ ăn Tây, một mặt rất lo lắng Cổ Thành Trung có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tới khi đồ ăn Tây được mang lên, cô vội vàng cầm lấy dao nữa, không nhịn được nóng lòng muốn thử.
Không ngờ Cổ Thành Trung lại ra hiệu cô đừng cử động.
Cô có chút buồn bực, nhìn Cổ Thành Trung bắt đầu cất bò bít tết, trong lòng lộp bộp một chút. Anh sẽ không ác độc đến mức để mình nhìn anh ăn chứ