Thấy nàng tiến đến, Miêu Nghị cười nói:
– Có việc?
Vân Tri Thu lắc đầu thở dài một tiếng nói:
– Chuyện Thanh Nguyệt gả người ta đã nói với nàng, nàng nói nàng không gả, muốn chiêu phu!
Miêu Nghị sửng sốt một lúc, còn cho là chuyện gì to tát, ha ha cười nói:
– Muốn chiêu phu ở rễ a, cái này đơn giản, bằng thân phận địa vị của nàng, hẳn không thiếu người nguyện ý chủ động ở rể.
Vân Tri Thu lại bổ sung cầu một câu:
– Nàng nói nàng muốn tìm mười nam nhân thích hợp sẽ cùng lấy một lần, nuôi ở trong nhà chầm chậm hầu hạ nàng!
Miêu Nghị trợn tròn mắt, khóe miệng co quắp không thôi, đã không biết nên làm sao hình dung nữ nhân này, trước kia còn tưởng chỉ trên chiến trường mới điện như vậy mà thôi.
Đợi đến Vân Tri Thu rời đi, Dương Triệu Thanh trở về, Miêu Nghị còn đang trong tráng thái trợn tròn mắt chưa kịp hồi thần lại.
– Vương gia, Dương Khánh đã đi trước.
Dương Triệu Thanh bẩm báo một tiếng, Miêu Nghị mới hồi phục tinh thần, chỉnh lý mạch suy nghĩ trong đầu, dùng sức lắc lư não đại nói:
– Hoành Vô Đạo bên kia, có thể thông tri hắn triệt hồi nhân mã, hành sự theo kế hoạch.
– Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Thiên cung, Tinh thần điện, được biết đã đàm thoa với bên Ngưu Hữu Đức, những người khác cũng không phản ứng gì, chỉ có Vũ Khúc là phản ứng lớn nhất, kiên quyết phản đối để Nam quân bình định, cường liệt yêu cầu do cận vệ quân tự mình giải quyết.
Thanh Chủ cả giận chỉ vào mặt hắn mắng:
– Chỉ cần người có thể thuyết phục hắn đáp ứng, trẫm không có ý kiến!
Nói rồi mang theo lửa giận phất tay áo mà đi. Vũ Khúc lại một mặt tiếc nuối, nhắm mắt lắc đầu.
Trong điện những người khác người nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi.
Đến cuối cùng Thượng Quan Thanh đi tới bên người Vũ Khúc, vỗ lên bả vai hắn, nói:
– Đi thôi, chúng ta đi xem xem Phá Quân.
Vũ Khúc cười khổ, xoay người bước nhanh rời đi, Thượng Quan Thanh hướng hai vị khác chắp tay, rồi bước nhanh đuổi theo Vũ Khúc.
Vừa qua khỏi một đạo cửa cung, bên tai Vũ Khúc đột nhiên truyền đến tiếng truyền âm của Thượng Quan Thanh:
– Quẹo trái, bệ hạ đang đợi người!
Vũ Khúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thượng Quan Thanh đi tới bên cạnh hắn sát vai mà qua, trực tiếp quẹo vào một đạo nguyệt môn bên trái, còn quay đầu hướng hắn vẫy vẫy tay.
Vũ Khúc trên mặt nghi hoặc, lại vẫn bước theo đi vào.
Đến đình viện bên trong, cung theo Thượng Quan Thanh tiến vào một gian khách sảnh, chỉ thấy Thanh Chủ chắp tay mà đứng, chỉ đang mỉm cười nhìn hắn, cùng bộ dạng đột nhiên giận dữ vừa nãy tựa như hai người, không khỏi sinh tâm hồ nghi, nhưng vẫn bước lên trước chắp tay kiến lễ:
– Bệ hạ!
Thanh Chủ cười nói:
– Phải hay không cảm thấy trẫm hồ đồ?
Vũ Khúc suy nghĩ một chút lại vẫn kiên trì ý kiến nói:
– Bệ hạ, Ngưu Hữu Đức không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì U Minh phản quân tất không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đức. U Minh phản quân cố nhiên tôi đang vạn chết, nhưng nếu là mấy ngàn vạn Phá pháp cung trên tay bọn họ rơi vào tay Ngưu Hữu Đức, sau này tất thành họa lớn, một ngàn vạn Phá pháp cung tại Thái cổ đã ở trên tay hắn rồi!
Thanh Chủ híp mắt nói:
– Trẫm há lại không biết! Ngươi cho rằng trẫm sẽ thả mặc mấy ngàn vạn Phá pháp cung rơi vào tay hắn?
Vũ Khúc ngạc nhiên:
– Ý bệ hạ là?