“Kẽo kẹt!”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, người ở bên trong thò đầu ra: “Cậu nói cậu tên gì?”
Thiếu niên hốt hoảng thu biểu cảm lại, ngước mặt nói: “Thư Lâm, Thư trong thư thái, Lâm…”
“Ầm!”
“… trong lâm hành (1).”
Cửa phòng bị đóng lại lần nữa, Thư Lâm xoay người nụ cười trên mặt dần chìm xuống.
Khỉ chứ…
“Sao cơ, cô mới dọn tới sao?”
Thư Lâm lạnh lùng nhìn Liễu Nhan từ trong thang máy đi ra, hừ lạnh một tiếng. Tức giận đi vào thang máy, chẳng còn được nửa phần dịu dàng đáng yêu.
Liễu Nhan: “…”
[Cửu thiếu, ngươi lại tức giận rồi, xin giữ gìn hình tượng thiếu niên dịu dàng đáng yêu của ngươi, được không?] Hệ thống đinh đinh đoong đoong trừ đi điểm tích lũy, nhắc nhở Thư Lâm.“Cô ta không biết ta, làm sao biết được ta là hạng người gì, đây không tính là phá hủy thiết lập, ngươi mau trả lại điểm tích lũy cho ta bằng không ngươi cứ chờ xem.”
[Cửu thiếu, đây là phạm quy.]“Ngươi nói lại xem.”
[…]Hệ thống cố gắng nói sang chuyện khác: [Cửu thiếu, cậu phải cố gắng lên, cậu và mục tiêu nhiệm vụ mới gặp nhau hai lần, tiếp tục như vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.]
“Trả lại điểm cho ta.”
Hệ thống cố gắng nói sang chuyện khác lần nữa: [Cửu thiếu, cậu cũng đừng quá áp lực, chúng ta vẫn còn cơ hội.]
“Trả điểm tích lũy cho ta.”
Thư Lâm dừng lại một chút, trên gương mặt thiếu niên lộ ra nụ cười, đôi mắt trong sáng đáng yêu đầy xảo quyệt: “Nếu không ta sẽ phá thế giới này cho ngươi xem, nói không chừng Bộ Phục Hồi sẽ tìm ngươi để tính chuyện bồi thường.”
[…] Trả trả trả, trả là được chứ gì!Mất hết nét đáng yêu, hắn căn bản là đáng yêu không nổi, lúc hắn hung tàn cả ngành đều lạnh run.
Đặc biệt là đám người của Bộ Phục Hồi kia, hận không thể giết chết hắn, ném sự tinh tế cho sâu ăn.
Nó sắp táng gia bại sản rồi.
Hu hu, sao mạng nó khổ như vậy.
Thư Lâm đã vào thang máy đi xuống dưới, Liễu Nhan vẫn đứng chỗ đó.
Liễu Nhan nhìn chỗ Thư Lâm vừa đứng, lại nhìn cửa thang máy đóng chặt, người kia là bạn của cô gái kỳ lạ? Nhìn thế nào cũng kỳ lạ giống nhau.
Vẫn là nhanh chóng thuyết phục Tiêu Cảnh Hàn dọn nhà đi.
Liễu Nhan nghĩ đến thái độ gần đây của Tiêu Cảnh Hàn đối xử với mình, cô ta có chút tức giận, đều tại Lan Chỉ kia làm bây giờ Tiêu Cảnh Hàn đối xử với mình thờ ơ, muốn gặp mặt cũng khó.
“A lô.”
Liễu Nhan gọi điện thoại: “Giúp tôi điều tra một người…”
…
Minh Thù nằm kiểu “cát ưu than” (2) trên ghế sô pha, Thư Lâm ở nhà dưới lầu của cô, nghĩ đi nghĩ lại nếu hắn muốn tấn công mình thì phải ở sát bên cạnh mình mới phải chứ.
Minh Thù so sánh thiếu niên vừa nãy với Tây Tử Lâm giả nữ trong game kia.
Nếu nhìn bên ngoài, hai người rất giống nhau đều rất đáng yêu.
Cho nên rốt cuộc là hắn đã chập dây nào lại chọn nhân vật nữ.
Hay đầu có lỗ thủng?
Ừ, nhất định là đầu có lỗ thủng.
Minh Thù không đăng nhập, cô đang lên kế hoạch phải làm thế nào.
[Ký chủ, không phải là hôm nay mua nhiều đồ ăn vặt không muốn nhúc nhích sao?]Hài Hòa Hiệu không chút lưu tình vạch trần Minh Thù.
Minh Thù nằm trong đống đồ ăn vặt, nụ cười hạnh phúc: “Ta đang nghiêm túc suy nghĩ, đồ ăn vặt giúp ta suy nghĩ, hệ thống như ngươi làm sao hiểu được.”
[…] Đúng là không hiểu được, thả vài tiểu yêu tinh đánh nhau đi.“Khỉ chứ!”
Minh Thù chửi thầm một tiếng, hệ thống một lời không hợp liền để tiểu yêu tinh đánh nhau, phải làm sao đây.
Minh Thù ăn đồ ăn vặt một lúc, thấy thời gian còn sớm sờ sờ mở máy tính lên.
[Tin tức hệ thống] Ma Vương đã online. [Tin tức hệ thống] Ma Vương đã online. [Tin tức hệ thống] Ma Vương đã online.Thông báo trên toàn server.
Liên tục ba lần.
Kiểu chữ to còn thêm hiệu ứng, vô cùng chói mắt.
Minh Thù: “…”
Bà nội nó, không ai nói cho bố mày biết lúc đăng nhập có nhắc nhở!
***
(1) Lâm hành: Kịp lúc đi
(2) Cát ưu than: Chỉ tư thế nằm chán chường, chỉ để buôn dưa lê nói chuyện phiếm, xuất phát từ tư thế sân khấu của diễn viên Cát Ưu trong hài kịch “Ta yêu nhà ta” tập 17, 18 năm 1993.