“Có lẽ tình cảm từ một phía của Y Nguyên cũng đủ tạo ra một mối liên kết khó gỡ mà ông Tơ bà Nguyệt cũng không thể can thiệp. Hắn là Quỷ vương, mang trong mình một huyết thống tàn bạo, lại đem lòng yêu thương một người thuần khiết như công chúa. Điều đó khiến sợi tơ hồng trở thành sợi nghiệt duyên. Nó khiến cả hai rơi vào vòng xoáy chết chóc khó mà dứt ra được, trừ phi một người giết chết người còn lại.”
“Lần đầu ta nghe về sợi nghiệt duyên, mà ta lại là nhân vật chính bên trong. Nhưng ta và Hữu Lực đều yêu nhau, tình cảm giữa ta và chàng ấy xuất phát từ hai phía.”
“Như ta đã giải thích, tình cảm của Quỷ vương lớn đến nổi khiến tơ hồng của công chúa và Hữu Lực biến mất.”
Thủy Hà hiểu lầm Huyết Yêu đang tích cực giải thích mối nghiệt duyên của nàng và Y Nguyên, như thể hắn đang tác hợp cho nàng và tên quỷ độc ác xấu xa kia. Nàng hằn học nói với Huyết Yêu:
“Anh thấy gì trong con người độc ác đó hả Huyết Yêu? Hắn ta là Quỷ vương, hắn ta đã giết chết bao nhiêu mạng người rồi hả? Anh đang cố khiến tôi bớt căm hận tên đó sao? Anh đang khiến tôi phải thấy mang ơn khi hắn yêu tôi sao?”
“Công chúa cứ việc căm ghét hắn. Thần không bào chữa cho lỗi lầm nào của hắn cả. Thần chỉ muốn công chúa nhìn thấy cái chết của Hữu Lực không liên quan đến hắn. Dù thần chúa ghét hắn thì cũng không thể phủ nhận tình cảm thật lòng mà hắn dành cho công chúa. Nếu không hắn đâu tự đầu hàng sau khi công chúa chết đi. Thần nghĩ, cũng giống Hữu Lực, hắn cũng đau khổ dằn vặt về cái chết của công chúa.”
Thủy Hà giận dỗi ngoảnh mặt đi chổ khác, không thèm nói thêm một lời nào với Huyết Yêu cả. Nàng đang tức giận, xen lẫn đau buồn vì cái chết của Hữu Lực. Nàng còn tâm trí đâu lo lắng cho tâm trạng của tên Quỷ vương tàn độc kia nữa.
Huyết Yêu biết mình không thể nói gì thêm nữa. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi ra khỏi nơi này, hắn còn nói:
“Ta sẽ tìm ra Hữu Lực. Đệ ấy không phải tuýp người dễ dàng chết như vậy. Công chúa cứ tiếp tục nghỉ ngơi, đừng tìm cái chết nữa.”
Thủy Hà nói mà không nhìn Huyết Yêu:
“Ta không còn lý do nào sống trên đời này nữa.”
“Vậy thì hãy tìm ra bất cứ lý do nào khiến công chúa muốn sống đi. Ngay cả việc giết Quỷ vương cho hả dạ.”
“Nhưng nếu hắn đã chết…”
“Ta chưa bao giờ nói hắn đã chết.”
Huyết Yêu rời đi, bỏ lại Thủy Hà đang ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của hắn. Cho đến bây giờ, Thủy Hà vẫn nung nấu ý định giết chết Quỷ vương mới có thể giúp nàng tỉnh táo cùng sống tiếp.
Huyết Yêu để lại Thủy Hà ở đây, tự mình sống, tự mình làm tất cả mọi chuyện mà một công chúa như nàng chưa từng làm. Chỉ lâu lâu hắn trở lại, đem vài món đồ mà công chúa yêu thích, đặt trước cửa nhà.
Một hôm, Huyết Yêu trở lại trên tay cầm hạt giống của hoa bích hợp, hoa mai, cùng hoa lan, cùng mẫu đơn và đưa cho Thủy Hà. Nàng tươi cười (lần đàu tiên kể từ khi Hữu Lực chết), nhìn hắn đầy cảm kích. Nàng nói:
“Anh phải đến đây thường xuyên chứ. Ta đã chán cái cảnh ở một nình rồi.”
“Thần chỉ đến khi cần ghé qua thôi. Công chúa biết thần có nhiều việc phải làm mà.”
Nghe như kiểu Huyết Yêu không đặt nặng sự cô đơn của Thủy Hà lên hàng đầu vậy. Thủy Hà không thèm nhìn Huyết Yêu nữa, nàng giận dỗi bỏ ra ngoài với mớ giống hoa của Huyết Yêu vừa cho, vui vẻ chuẩn bị gieo nó xuống đất.
Huyết Yêu một lần nữa rời đi mà không nói câu nào cả. Thủy Hà hừ lạnh, nhìn bóng lưng của Huyết Yêu, rồi lại thở dài, nhìn cảnh vật nơi này, thầm nghĩ không biết bản thân nên làm gì tiếp.
Nửa tháng sau, Huyết Yêu mới lại trở lại. Lúc này Thủy Hà vừa tự tay làm xong vài món ngon. Nàng mới hắn cùng ngồi xuống dùng bửa, nhưng Huyết Yêu nhẹ nhàng từ chối. Hắn nói:
“Thần chỉ ghé qua một chút rồi đi, thưa công chúa.”
“Đừng gọi ta là công chúa nữa. Coi như Thủy Hà đã chết đi. Anh thấy cái tên Lưu Kỵ hay không? Sau này anh gọi tôi là Lưu Kỵ nhé!”
Huyết Yêu thấy dáng vẻ tươi vui của công chúa cũng không mở miệng từ chối. Đã lâu rồi hắn mới lại thấy công chúa vui vẻ như vậy. Mặc dù hắn biết nàng vẫn còn canh cánh nỗi đau mất đi Hữu Lực, nhưng dường như nàng đã thôi nghĩ đến cái chết của chính mình, cũng như nguôi ngoai phần nào niềm đau. Hiện giờ nàng đang tràn đầy sức sống và hướng ánh mắt về phía trước.
Huyết Yêu gắp thức ăn đưa vào miệng, Thủy Hà ngồi bên cạnh chờ đợi phản ứng của Huyết Yêu. Nhưng nàng chỉ thấy hắn nhăn mặt, sau đó lại không ăn thêm miếng nào cả.
Thủy Hà buồn rầu nói:
“Không ngon sao?”
“Đúng vậy. Mùi vị rất kinh khủng, thần không biết phải diễn tả nó ra sao nữa. Tốt nhất công chúa cũng đừng ăn.”
Huyết Yêu đúng là một người không biết nói dối, cũng không biết che giấu cảm xúc của mình. Hắn không thích sẽ nói không thích, đồ ăn không ngon sẽ nói không ngon, chẳng phải vì Thủy Hà là công chúa mà nhượng bộ nàng. Dù sao, nàng cũng chẳng trông chờ một người như Huyết Yêu khen ngợi tài nấu nướng của mình.
Huyết Yêu đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Hắn nói với Thủy Hà:
“Từ nay, thần chỉ xuất hiện khi công chúa cần. Công chúa hãy ở trong kết giới tu luyện thần khí thật tốt. Tất cả cây cỏ, nguồn nước, thức ăn trong kết giới đều giúp cho công chúa duy trì cũng như khôi phục thần khí của mình. Công chúa có khả năng tiên tri, nếu công chúa sử dụng tốt khả năng ấy, công chúa sẽ giúp được rất nhiều người.”
“Vậy anh làm sao biết lúc nào ta cần anh?”
“Thần sẽ đặt một cái chuông đồng bên trong kết giới. Thần giữ một cây chuông bên cạnh, khi nào công chúa rung chuông đồng, thần sẽ xuất hiện ngay.”
Vậy mà chỉ vài ba ngày, Thủy Hà lại rung chuông một lần. Lần đầu vì muốn thử cái chuông hoạt động ra sao, Huyết Yêu không vui ra mặt. Rõ ràng hắn đã dặn chỉ khi nào thật sự cần thiết hẳn gọi hắn đến.
Lần thứ hai, Thủy Hà không dám giở trò với cái chuông, nàng gọi hắn vì nhìn thấy điềm báo chết chóc liên quan đến hắn. Nàng thấy một cô gái với đôi mắt đỏ ngầu cầm một thanh kiếm, giống như thanh kiếm mà Y Nguyên hay cầm, đâm vào trái tim của Huyết Yêu.
Thủy Hà đã kể cho Huyết Yêu nghe về điềm báo ấy, cũng như điềm báo về sợi hồng nghiệt duyên giữa Huyết Yêu và một cô gái nào đó tên Trúc Chi. Nhưng Huyết Yêu nghe qua và chỉ cười khẩy.
Thủy Hà tức tối nói:
“Ta đã thấy rõ ràng sợi nghiệt duyên của anh và cô gái tên Trúc Chi mà. Nếu anh không tin, anh có thể đến chổ ông Tơ bà Nguyệt xem thử.”
Huyết Yêu chỉ mất vài phút đã đi và trở lại bên trong kết giới. Hắn nói với Thủy Hà:
“Chẳng có sợi dây tơ hồng nào nối thần với người khác, thưa công chúa. Huyết Yêu ta sẽ không bao giờ có bất cứ tình cảm nào dành cho nữ nhân. Tình yêu là điểm yếu chí mạng, nó đã giết chết Hữu Lực, biến Quỷ vương thành một tù nhân sống một cuộc đời đau khổ trong sự dằn vặt của hắn. Những người ta quen biết đều bị tình yêu làm cho đau khổ.”
Thủy Hà vẫn chưa chịu thua cuộc, nàng vẫn hùng hổ nói:
“Rõ ràng ta đã nhìn thấy mà. Trúc Chi, chắc chắn có cô gái nào đó tên Trúc Chi sẽ xuất hiện, chỉ là không biết khi nào mà thôi.”