Chỉ có cao thủ đạt tới nửa bước chân nguyên đứng đầu mới có thể mới từ khoảng cách ngàn bước chân chém trọng thương võ giả Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
– Chẳng lẽ là Hoành Phượng Vân ra tay?
Trong nội tâm Huyền Thiên khẽ động, đạo kiếm quang kia vô cùng sáng ngời, nhìn không được bóng người nào.
Một chiêu “Thiên Xà Thôn Tượng” này uy hiếp thập phần to lớn nhưng dù sao lướt qua khoảng cách ngàn bước chân, mặc dù đối với võ giả Tiên Thiên cảnh hậu kỳ còn có ảnh hưởng, nhưng đối với Huyền Thiên mà nói không chịu nổi một kích.
“Phá Vân Kiếm” chém xuống, một đạo kiếm quang bắn ra trăm mét.
Kiếm quang lướt qua, không khí phía trước bị nghiền nát, trong chốc lát đã chém lên con rắn hư ảnh, con rắn có thể thôn phệ tất cả bị kiếm quang của Huyền Thiên chém xuống, trực tiếp bị chém ná, một phân thành hai, hư ảnh cực lớn sụp đổ.
Người ở ngọn núi đối diện rốt cục xuất hiện trong mắt Huyền Thiên, thân mặc bạch y, ngọc thụ phong lâm, cũng không phải là Hoành Phượng Vân, là một nam tử anh tuấn, tuổi chừng hai mươi hai ba, là một cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu của Tiêu Diêu Kiếm Tông — Sở Lan Ca.
Kiếm quang của Sở Lan Ca bị phá nằm trong dự liệu, một kiếm này chém tới Huyền Thiên, kiếm quang vừa biến mất, thân ảnh Sở Lan Ca nhảy lên, từ ngọn núi đối diện bắn tới.
Trong nháy mắt thân thể Sở Lan Ca vượt qua ba trăm mét, nhưng hắn lúc này đánh ra sau một chưởng, chưởng lực cực mạnh chấn động hư không, phản lực cực lớn làm tốc độ của hắn tăng nhanh, tại rơi xuống trước sơn cốc, lại vượt qua hơn trăm mét rơi vào trên ngọn núi của Huyền Thiên, cách xa nhau xa nhau chừng năm mươi mét.
Thiên Xà Bàn Long!
Sở Lan Ca vừa mới rơi xuống đất, một chiêu tuyệt thuật mạnh hơn nữa đánh về phía Huyền Thiên.
Một kiếm này đánh xuống sinh ra kình đạo xoay tròn cực lớn, một xà ảnh lại hiện ra, muốn quấy lấy Huyền Thiên, đem Huyền Thiên xoắn thành phấn vụn.
Kình đạo xoay tròn này phân bố khắp nơi, Huyền Thiên cảm giác được lực lượng hư không từ bốn phương tám hướng như muốn xoắn nát hắn, xà ảnh cực lớn còn chưa xoắn được hắn cũng đã sinh ra lực lượng khổng lồ.
Hai tay Huyền Thiên nắm chặt “Phá Vân Kiếm”, hừ lạnh một tiếng, không né tránh một kiếm chém xuống.
Hôm nay Huyền Thiên đã đem “Cửu Đoán Công” tu luyện tới đoán thứ sáu, một thân lực lượng thập phần khủng bố, “Phá Vân Kiếm” là vương của huyền giai bảo khí, vô cùng sắc bén, kiếm quang chém xuống thì xà ảnh nát tan.
Đúng vào lúc này, một tiếng quát từ sau lưng Huyền Thiên vang lên, lại là một đạo kiếm quang xoay tròn mang theo xà ảnh cực lớn quấn lấy hắn, cũng là một chiêu “Thiên Xà Bàn Long”.
Một chiêu này “Thiên Xà Bàn Long” uy lực so với Sở Lan Ca thi triển còn mạnh hơn, ánh mắt Huyền Thiên nhìn qua người thi triển chiêu này là Hoành Phượng Vân, trong đôi mắt của nàng có lửa giận bừng bừng.
Huyền Thiên vừa mới đối phó Sở Lan Ca, đúng lúc lực cũ vừa hết, lực mới không sinh, đối mặt với tuyệt chiêu như vậy, khó có thể ngăn cản, không sử dụng “Linh Kiếm Địa Cấp” khó có thể thoát được.
Chính vào lúc này chỉ nghe tiếng rống to, Tiểu Hổ đã bay tới đỉnh đầu của Huyền Thiên.
Âm thanh rống to chấn đắc đại địa run rẩy, một đạo lôi điện từ trong miệng Tiểu Hổ bắn ra ngoài, kích lên kiếm quang của Hoành Phượng Vân, xà ảnh kia lập tức sụp đổ không còn lại gì.
Huyền Thiên thấy thế đại hỉ, cấp bậc của Tiểu Hổ tăng lên, trở thành yêu thú tứ cấp thượng giai, trách không được thực lực cường đại như thế, thân thể nhảy lên, nhảy vào lưng của Tiểu Hổ, Tiểu Hổ lập tức bay lên trời.
Tiểu Hổ bay lên không trung, Huyền Thiên ngồi trên lưng hổ có thể nhìn thấy từ bốn phương tám hướng chí ít có hơn hai mươi đệ tử tinh anh đang nhanh chóng lao về phía của hắn, trong đó có hai người là cao thủ nửa bước chân nguyên đứng đầu, tự nhiên là Thanh Phong cốc Phong Mộ Phàm cùng Phong Thiểu Quân.
Vừa rồi quả nhiên lâm vào trong vòng vây của Thanh Phong cốc cùng Tiêu Diêu Kiếm Tông, nếu không có Tiểu Hổ kịp thời chạy đến thì phải bạo lô “Linh Kiếm Địa Cấp’ mới thoát thân được.
Uy lực “Linh Kiếm Địa Cấp” cực lớn, nhưng sẽ đưa tới đại phiền toái, không phải vạn bất đắc dĩ Huyền Thiên không muốn bạo lộ, dùng tu vi hiện giờ của hắn đối mặt cường giả Địa giai cảnh chỉ dữ nhiều lành ít.