Đúng lúc đó, quang não trong lồng ngực của ông phát sáng, giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Tướng quân, tất cả vũ khí đều đã mất tác dụng.] [Tốc độ của Chú Hề quá nhanh, chín mươi mốt phần trăm khả năng là không có cách nào để đuổi theo Chú Hề.] [Sẽ sắp xếp đại đội tàu chiến, cố gắng đuổi theo.]“Được rồi.” Trương Tông Dương thở dài: “Đó là một nhân vật trước đây chưa từng gặp, đuổi theo cũng không làm được gì.”
Thứ mà Nữ Thần Công Chính đợi chính là câu này của ông.
Toàn bộ binh sĩ cảnh vệ của thủ đô, thậm chí cả chiến hạm trên bầu trời, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tư thế đuổi theo. Nhưng chỉ với một câu nói của Võ Thánh, tất cả máy móc lập tức tắt đi, giống như đã chuẩn bị tắt từ rất lâu trước đó vậy.
Có điều, Võ thánh Trương Tông Dương cũng không biết nhiều như vậy. Ông ấy cúi đầu xuống, nhìn cuốn sách ở trong tay.
Đây thật sự là công pháp Võ Đạo của thế giới khác?
Ông lật trang bìa của cuốn sách ra, ánh mắt rơi xuống phía trên nó. Vừa đọc qua một lượt, ông ấy lập tức bị nó cuốn hút, không có cách nào để ý tới những chuyện khác nữa.
Đọc xong trang thứ nhất, ông không khỏi lẩm bẩm: “Lại còn có chuyện này à…”
Trương Tông Dương đứng giữa không trung, mặc cho rất nhiều thông tin trong quang não hiện lên, vang lên, rồi biến mất. Cho đến khi trời tối, ánh mắt của Võ Thánh cũng không rời khỏi cuốn công pháp Võ Đạo ấy.
– ——-
Cố Thanh Sơn dừng lại, tìm một chỗ không một bóng người, cởi chiến giáp Chú Hề Tử Thần ra.
“Phù, cuối cùng cũng lấp được cái hố này rồi.” Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm nói.
[Thưa ngài, Diệp Phi Ly đã về tới nghĩa địa rồi.]“Biết rồi.” Cố Thanh Sơn nói xong, lại yên lặng trầm tư.
Có một số việc, vẫn cần đích thân hắn đi làm rõ.
Trong cả hai kiếp trước và này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vong linh ở thế giới hiện thực.
Nếu như có linh hồn tồn tại…
Tức là thế giới này sẽ có luân hồi sao?
Hay là nói, sau khi chết người ta sẽ đi xuống Hoàng Tuyền?
Hắn phân biệt phương hướng một chút rồi bay về phía nghĩa địa.
Một lát sau, tại nghĩa địa.
Diệp Phi Ly ngồi trên bậc thang ở cổng nghĩa địa, không hề đi vào bên trong.
“Tại sao lại không vào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Chưa đến giờ, tôi không nghe thấy giọng nói của cô ấy.” Diệp Phi Ly nói.
“Còn bao lâu nữa?”
“10 tiếng nữa.”
“Nếu vẫn còn sớm như vậy.” Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, đề nghị: “Bộ dạng nhếch nhác này của cậu trông không ổn lắm, quay về tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề rồi lại tới.”
Diệp Phi Ly cúi đầu nhìn bản thân mình. Áo trên người không biết đi đâu mất rồi, khắp cơ thể là vết máu đỏ tươi bắn tung tóe, trên tay cũng là máu đen đông lại, giống như vừa mới đi ra từ hiện trường giết người… Mà thực ra cũng đúng là như vậy.
“Anh nói đúng, như vậy sẽ làm cô ấy sợ.” Diệp Phi Ly đồng ý, nói: “Đi thôi, chúng ta đi về trước đã.”
“Cậu về trước đi, tôi còn có chút việc.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, vậy sau cứ để một mình tôi tới đây.” Diệp Phi Ly đứng lên định đi.
“Chờ đã, hiện giờ tôi muốn hỏi cậu một câu hỏi, cậu phải nghiêm túc trả lời tôi.” Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói.
“Anh nói đi.” Diệp Phi Ly nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cũng trở nên nghiêm túc theo.
“Vào thời điểm khi cậu có thể nghe thấy cô ấy khóc, cậu còn nghe thấy thứ gì khác nữa không?”
“Thứ khác? Không có.”
“Không có một cái gì sao?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.
Thấy vẻ mặt hết sức nghiêm túc của Cố Thanh Sơn, Diệp Phi Ly đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Vấn đề này quả thực rất quan trọng, thậm chí còn vượt xa chuyện của bản thân mình.