“Y Y, cậu giận tớ đấy à?”
Từ Giai lập tức tươi cười, thân mật kéo tay Tần Y: “Tớ chỉ đùa với cậu thôi”.
Tần Y nghiêm túc nói: “Tớ rất trân trọng tình chị em giữa chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu được sỉ nhục bạn trai tớ”.
“Rồi rồi! Tớ xin lỗi được chưa?”
Từ Giai vội nói.
Cô ta vẫn chưa khoe khoang với Tần Y xong, sao có thể trở mặt nhanh thế được?
Cô ta muốn Tần Y biết chồng chưa cưới của cô ta tốt với cô ta đến mức nào, muốn khiến Tần Y ghen tỵ và ước ao.
“Y Y, đằng trước là Phố đồ cổ Thế Kỷ, nghe nói trong đó có nhiều thứ hay ho lắm, bọn mình vào xem đi?”
Từ Giai đảo mắt rồi chỉ về phía Phố đồ cổ Thế Kỷ ở cách đó không xa, cười nói.
Tần Y chưa kịp đồng ý, cô ta đã kéo Tần Y đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nói: “Phố đồ cổ Thế Kỷ là phố đồ cổ lớn nhất tỉnh Giang Bình, nghe nói tiệm đồ cổ Thiên Phủ Thành quy mô nhất tỉnh Giang Bình cũng nằm trong đó”.
“Nghe nói trong Thiên Phủ Thành có rất nhiều trang sức quý giá, ít nhất phải từ một triệu trở lên!”
“Cậu thấy chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu trên tay tớ không? Chồng chưa cưới của tớ đã mua nó ở Thiên Phủ Thành với giá hơn một triệu đấy!”
“Miếng ngọc Quan Âm mà tớ đang đeo cũng được anh ấy mua ở đó, tốn mấy triệu lận!”
“Nói thật lòng, chồng chưa cưới của tớ tốt với tớ lắm, đầu tư rất nhiều vào tớ luôn”.
Từ Giai liên tục khoe khoang về trang sức và chồng chưa cưới của mình.
Sắc mặt Tần Y hơi khó coi, dù sao đối phương cũng là chị em cũ, cô ta không muốn làm căng quá nên vẫn đáp qua loa lấy lệ.
Dương Thanh và Đường Khôn theo sau hai cô gái với khoảng cách vừa phải.
“Ê, anh tán đổ Tần Y kiểu gì thế?”
Đường Khôn nhìn Dương Thanh với vẻ mặt chẳng mấy tốt đẹp.
Dương Thanh hơi nhếch môi, mỉm cười: “Hình như cậu hiểu nhầm một chuyện rồi”.
“Chuyện gì cơ?”, Đường Khôn nhíu mày hỏi.
“Thật ra là cô ấy tán tôi!”
Dương Thanh khẽ nói.
Không thể để Tần Y nghe thấy câu nói này, bằng không, chắc chắn cô ta sẽ bùng nổ mất.
“Sao cơ?”
Đường Khôn lập tức trợn tròn mắt: “Anh kia, anh nghĩ tôi ngu à? Làm gì có cô gái nào thèm tán thằng nghèo kiết xác như anh chứ?”
Dương Thanh cũng không để bụng, cười nói: “Thế cũng chưa chắc, như bạn gái tôi ấy, cô ấy thích tôi mà”.
Đường Khôn thầm kinh ngạc, trông Dương Thanh không giống nói dối.
Chẳng lẽ Tần Y thích mẫu người này thật ư?
Bốn người nhanh chóng đến Phố đồ cổ Thế Kỷ.
Vừa bước vào phố đồ cổ, họ đã thấy người đông nghịt.
Hội giao lưu năm nay diễn ra giữa các thế lực đứng đầu tỉnh Giang Bình, không chỉ có người ở tỉnh lỵ mà còn rất nhiều người đến từ thành phố khác.
Đương nhiên những nơi như phố đồ cổ Thế Kỷ sẽ không bao giờ vắng vẻ cả.
“Đông thật!”
Tần Y không khỏi kinh ngạc trước sự sầm uất ở Phố đồ cổ Thế Kỷ.
“Đây mới là tầng một thôi, chỉ có mấy sạp nhỏ, gần như không thể tìm được bảo vật”.
Từ Giai đắc ý nói: “Thứ tốt thực sự đều ở Thiên Phủ Thành trên tầng năm!”
“Chồng ơi, em lỡ làm vỡ vòng phỉ thúy hơn một triệu mà anh mua cho em ở Thiên Phủ Thành lần trước rồi!”
Từ Giai ôm tay Đường Khôn, nũng nịu nói.
Tuy sắc mặt Đường Khôn hơi gượng gạo nhưng vẫn hùng hồn đáp: “Không sao đâu cục cưng, giờ anh sẽ mua cho em chiếc mới”.
“Vâng ạ!”
Từ Giai hôn chụt lên mặt Đường Khôn, vui mừng nói: “Em biết chồng thương em nhất mà!”
Cô ta nói rồi đắc ý nói: “Y Y, vì chúng mình là chị em nên tớ vẫn phải nhắc nhở cậu, nếu tìm bạn trai thì phải tìm người như chồng chưa cưới của tớ ấy”.
“Đừng bao giờ vơ đại một người, bằng không suốt đời này, cậu chỉ có thể đeo trang sức trị giá mấy nghìn tệ mà thôi”.
Thấy sắc mặt Tần Y hơi thay đổi, Từ Giai vội thân mật khoác tay cô ta: “Đi thôi, để chị đây dẫn cậu đến Thiên Phủ Thành mở mang kiến thức nhé!”
– —————————
.