“Sao em lại chung một cái nết như Lệ Nghiêm vậy?”
Cố Gia Huy bất lực nhìn sang.
Cổ Yên cười và nói: “Vậy sao? Em cũng chẳng còn cách nào khác? Ai bảo bọn em là một đôi?”
“Sông có khúc, người có lúc, hai đứa vẫn chưa phải chính thức đâu mà sao em tích cực vậy?”
“Em và anh ấy không quan tâm đến điều đó, chỉ cần bon em hiểu nhau là được. Tình cảm nam nữ lãng man bọn em có, mà tình anh em trượng nghĩa giúp đỡ nhau bọn em cũng có. Bọn em là đối tác làm việc hợp nhau nhất, cũng là một cặp trai xinh gái đẹp giúp đỡlẫn nhau trong cuộc sống bình thường, như thế không phải rất tốt sao?”
“Thực ra em cũng không có nhiều tham vọng lắm, Em cũng chỉ muốn làm một người phụ nữ nhỏ sau lưng anh ấy. Nếu anh ấy cần em xuất hiện thì đương nhiên em phải là một đầu sĩ. Nếu anh ấy không cần thì em là một người vợ bình thường thôi.”
“Lệ Nghiêm không biết đã tích bao nhiêu phúc mà kiếp này mới gặp được một người chung tình như em.”
“Đúng vậy, không biết kiếp trước anh ba cũng tích được bao nhiêu phúc mà kiếp này mới gặp được một cô vợ nhỏ như hoa như ngọc vậy. Anh xem, ở cạnh anh thì áp lực nhiếu thế nào, ăn một chút thôi cũng bị người khác nói này nói kia. Nếu như anh công khai mọi chuyện ra thì chắc cô ấy chết chim trong nước bọt của người khác mất.”
“Anh thì không sao chứ người chịu cực khổ là Hứa Minh Tâm.”
“Anh biết điều đó.”
Giọng nói của Cố Gia Huy rất thấp, về mặt anh cũng rất nghiêm túc.Anh muốn bảo vệ cô một cách chu toàn nhưng không có bức tường nào mà không lot gió. Chuyện haingười ở bên nhau con chưa công khai mà đã nhiều song gió như vậy roi.Nếu không phải có sự giúp đo của nhà họ Ngôn, giúp địa vị của cô trở nên cao hơn thì sợ sau này quãng đường của hai người còn khó đi hơn.
“Anh luôn cảm thấy minh nợ cô ấy quá nhiều và anh muốn dùng cả cuộc đời mình để bù đắp”
Cố Gia Huy khẽ nói.
