– Hắc gia, y tiểu nhân không phải thế, y tiểu nhân là nói, người khẳng định là tránh trong vùng nay, tìm một chút hắn vẫn có thể tìm ra được.
Hắc Thán chi ngón tay vào chúng nhân:
– Vậy các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau tìm? Làm hư đại sự của gia gia, chốc nữa toàn bộ cầm não đại tới điền bụng cho gia gia!
Đám Tà linh loạn thành một đoàn, dồn dập tứ tán mà đi.
Không đợi quá lâu, ta vẫn hạo hạo đãng đãng lần nữa xuất hiện, tà vụ trùng trùng hàng lâm đại địa, thẩm thấu tiến dưới đất sưu tầm.
Gần nửa ngày sau, vẫn không tìm được người, Hắc Thán gấp đến đi tới đi lui.
Kết quả không tìm được phục binh, ngược lại đã đợi đến đám người Thanh Nguyệt chạy tới.
Mắt thấy tà vân phô thiên cái địa, đám người Thanh Nguyệt cả kinh không nhỏ, vừa rớt đất liền đến bên người Hắc Thán.
Hắc Thán lập tức mỉm cười nói:
– Ai nha! Đây không phải tả đô đốc ư, sách sách, thật là càng lúc càng xinh đẹp.
Thanh Nguyệt khẽ trừng hắn, hỏi:
– Người đâu?
Hắc Thán cười khan nói:
– Đang tìm, đang tìm, lập tức liền có thể tìm ra.
Thanh Nguyệt nhíu mày nói:
– Lập tức là lúc nào?
Hắc Thán:
– Thì là rất nhanh a!
Thanh Nguyệt đanh phải ở bên chờ đợi, sao biết đợi nửa canh giờ vẫn không thấy tin tức, không khỏi lần nữa trầm giọng hỏi:
– Cuối cùng phải đợi tới khi nào?
– Rất nhanh, rất nhanh thôi.
Hắc Thán đứng ở kia lung tung cười khan.
Thanh nguyệt lại không có tâm tư trêu đùa cùng hắn, làm hư đại sự nàng gánh không nổi trách nhiệm, bèn lấy ra tinh linh liên hệ với Miêu Nghị.
Ai ngờ Hắc Thán như mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ vào tinh linh trên tay nàng quát:
– Ngươi muốn làm cái gì?
Thanh Nguyệt:
– Ta không biết phải đợi tới khi nào, tự nhiên là phải thông báo với vương gia tình hình nơi này một tiếng.
Hắc Thán lập tức vỗ ngực, bảo chứng nói:
– Người làm thế là không tin tưởng ta a! Ta nói rất nhanh sẽ tìm được, tự nhiên sẽ rất nhanh tìm được, ngươi chờ một chút, trước đưng vội bấm báo, lập tức xong rồi đây, tuyệt đối lập tức xong rồi đây!
Hắn thật từng hướng Miêu Nghị bốc phét, nói đến thiên hoa bay loạn, hình dung mình thanh tuyệt thế vô song, ra vẻ ở Thái cổ này không có chuyện gì mà hắn không làm được, nếu là để Miêu Nghị biết hắn làm hư chuyện. Hắn đi theo Miêu Nghị lâu rồi, há không biết Miêu Nghị trị quân rất nghiêm, cầm chuyện trên chiến trường bốc phét, tuyệt đối sẽ chọc giận Miêu Nghị, đến lúc đó hắn không chết cũng chẳng dễ qua được đến đâu, nào có thể không sợ hãi.
Thanh Nguyệt thấy miệng lưỡi gia hỏa này có vẻ không đáng tin, lông mày hơi nhíu, không thèm để ý, chuẩn bị dao động tinh linh trên tay, ai ngờ lúc này đột nhiên bay tới một Tà linh, hớn hở lớn tiếng nói:
– Tìm được rồi, Hắc gia tìm được rồi!
Hắc Thán tinh thần khẽ rung, bắt lại bả vai người đó, vội hỏi:
– Ở chỗ nào?
Tà linh kia vung tay chỉ về hướng đông:
– Chúng đang trốn trong một khe núi cách chỗ này ba trăm dặm về hướng chính đông.
– Ha ha ha!
Hắc Thán đẩy hắn ra, hưng phấn đến khoa tay múa chân, vỗ ngực thình thịch về phía Thanh Nguyệt, nói:
– Thế nào? Ta nói rất nhanh rồi mà! Người này thật là, tốt xấu cũng tính là người làm đại sự, mà cả chất nhẫn nại đều không có, chốc nữa ta phải cùng vương gia nói rõ ràng về ngươi!
– …
Thanh Nguyệt cạn lời, câm nín.