A Địch lạnh lùng:
-Bất kể ngươi là ai, tối nay nhất định không thể còn sống mà rời khỏi cốc.
Hàn Mạc cả cười:
-Các hạ đúng là có thừa tự tin. Ta biết, nếu ta phát giác chuyện ngươi âm thầm cấu kết với Hạ gia, ngươi nhất định sẽ phải giết ta. Chỉ có điều, ngươi có đủ năng lực sao? Hơn nữa, ta cũng cho ngươi biết, ngươi lén cấu kết các thế gia của nước Yến mưu đồ gây rối, ta thân là Hộ quân tham lĩnh của Ngự lâm quân, cũng sẽ phải bắt ngươi giải về kinh chịu tội, xem ngươi rốt cuộc có ý đồ gì. Cho nên, ngươi dù không giết ta thì ta cũng sẽ bắt ngươi bằng được.
Hắn vừa nói mắt vừa đảo xung quanh bốn phía, để xem đối phương có mai phục không và bao nhiêu người?
Nói ra cũng lạ, thung lũng này trống trải yên tĩnh, dù 5 giác quan của Hàn Mạc rất thính nhạy, nhưng cũng mơ hồ cảm giác trong này có không nhiều người.
Tuy rằng đầu kia thung lũng còn rất dài, kẻ thù có thể có mai phục ở đó, nhưng Hàn Mạc không hề “ngửi” thấy mùi sát khí. Đó là một cảm giác mang tính bản năng, có thể cảm thấy hơi thở của kẻ thù đang rình rập xung quanh. Đối với các dạ hành nhân, thì đây là loại cảm giác mà họ phải rèn luyện rất công phu, cho dù kẻ thù ẩn mình trong bóng tối vẫn phải cảm nhận được hơi thở của hắn, phải cảm nhận được mối đe dọa đang rình rập mình.
Sát khí mạnh nhất lúc này, chính là phát ra từ người của A Địch.
Nghe Hàn Mạc nói vậy, gã phá lên cười rất ngạo nghễ.
Miêu Võ tiến lên một bước, chỉ đao vào người A Địch:
-Hóa ra ngươi là người nước Nam Phong? Ngươi cũng biết, lén cấu kết với đại thế gia của nước Yến, một khi triều trình biết được, thì sẽ không để cho Nam Phong các ngươi được yên đâu. Còn không may bó tay chịu trói, đến lúc đó, còn có thể hưởng lượng khoan hồng.
A Địch cười lạnh:
-Ngươi chỉ là kẻ tiểu nhân bất trung, bán đứng cả đại nhân của mình, còn có mặt mũi nào đứng ở đây mà lớn tiếng quát tháo? Ngươi không phải là định sẽ tự sát sao? Quân tử nhất ngôn, tự sát còn không dám, thì sao đáng mặt là nam nhân? Hay là muốn mỗ giúp ngươi một tay?
Hiển nhiên, A Địch nãy giờ đã nghe thấy hết, đã biết Miêu Võ bán đứng Hàn Mạc, dẫn dụ Hàn Mạc vào cốc.
Miêu Võ mặt trắng bệch, tay nắm chặt đao đến nổi cả gân xanh, đôi mắt hết phẫn nộ lại ân hận, nói không nên lời, thở ra một hơi, đứng ngây như phỗng.
Hàn Mạc thản nhiên:
-Miêu đại ca, người này là muốn khích bác huynh, huynh nếu để ý lời hắn nói, là trúng bẫy của hắn rồi.
A Địch lạnh lùng cười, từ thắt lưng rút ra một cây roi nhỏ, cây roi trông giống như một con linh xà, được gã cất rất kín ở bên hông. Nếu không phải là gã đột nhiên lấy ra thì Hàn Mạc cũng không tài nào phát hiện ra bên hông hắn có đeo một thứ vũ khí như vậy.
-Hàn Mạc, nếu tối nay ngươi có thể thắng mỗ, mỗ từ nay về sau nếu gặp ngươi sẽ tự nguyện rút lui.
A Địch chậm rãi nói:
-Nhưng nếu ngươi thua dưới tay mỗ, thì mệnh của ngươi cũng nằm lại ở trong cốc này.
Miêu Võ một lần nữa nắm chặt đao, hướng Hàn Mạc nói:
-Đại nhân, hay để ty chức tỉ thí với hắn trước.
Hàn Mạc lắc đầu:
-Không cần, vị nhân huynh này chính thức khiêu chiến, nếu ta cự tuyệt thì sẽ phật ý hắn.
Hàn Mạc vào lúc này lại suy tính rất cẩn thận. Nếu bắt được người Nam Phong này và Hạ Học Chi có câu kết, ắt hẳn Hạ Học Chi cũng không thấy thoải mái.
Tuy rằng hắn biết, Hạ Học Chi nếu trăm phương ngàn kế lợi dụng Miêu Vũ lừa mình đến nơi này, thì chắc chắn Nam Phong nhân này là kẻ cực kỳ khó đối phó.
Nhưng Hàn Mạc xưa nay chưa từng khiếp sợ điều gì, hắn có Huyết đồng âm dương côn trong tay, lại có thêm bãn lĩnh Bát bộ côn thuật, thấm nhuần Thái cực bộ pháp, tuy rằng chưa đạt đến tuyệt kỹ công phu nhưng nếu hợp lại thì cũng thừa sức bảo vệ mình.
Người nước Phong tuy có vẻ thần bí, nhưng thần bí không có nghĩa là hùng mạnh..
Hơn nữa hai bên lần đầu tiên giao đấu, công phu của Hàn Mạc trong mắt đối thu còn thần bí hơn nhiều.
A Địch dẫu đã giao đấu với nhiều cao thủ, nhưng dùng côn thuật như Hàn Mạc thì đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Trên tay Hàn Mạc nhìn qua thì tưởng là một cây côn bình thường, dường như khả năng sát thương cũng không mạnh, nhưng là người có võ công, A Địch đương nhiên muốn đối thủ ra tay trước, khi đối thủ ra tay hắn sẽ có thể quan sát và định liệu xem bản lĩnh của đối thủ cao thấp như thế nào.
Đây cũng là lời răn dạy chí lý nhất của sư phụ.
Sư phụ của gã còn dạy gã một đạo lý khác, trên thế giới này, thứ vũ khí dễ đối phó nhất là loại vũ khí xa hoa, một người nếu say mê vũ khí đẹp đẽ quý giá, thì khả năng điều khiển vũ khí đó của hắn cũng cực kỳ yếu.
Nhưng nếu người nào sử dụng binh khí bình thường, thậm chí là xa lạ thì càng phải đề phòng, với vì với người luyện võ, đấy mới chính là loại vũ khí độc đáo, uy vũ.
Đồng côn tuy rằng không còn xa lạ, nhưng không hề nghi ngờ, là hoàn toàn không bình thường.
Hàn Mạc cầm đồng côn trong tay, dưới ánh trăng, toàn thân côn phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, mà A Địch thì nắm chặt roi, hai chân xoạc thẳng, vững chắc, đôi mắt như rắn, nhìn chăm chú khắp người Hàn Mạc, trong ánh mắt của gã đúng là có chút hưng phấn không thể che dấu.
Có thể khiến hắn bị kích thích, không phải là nữ nhân mà chính là giao chiến.