Dương Chấn rất kinh ngạc, không ngờ Mã Siêu còn biết thủ đoạn gieo dấu ấn ma đạo vào đầu người khác.
Nhưng khi nghĩ đến thân phận và địa vị của Mã Siêu bây giờ, Dương Chấn cũng hiểu được.
Dù sao Mã Siêu cũng là Ma Tử Ma Tông, đã nhận được truyền thừa ma đạo chính thống nhất, đối với anh ta, chút thủ đoạn này vô cùng dễ dàng.
Nghe thấy Mã Siêu nói thế, Tề Anh Vệ lập tức run rẩy, sắc mặt trắng bệch, anh ta đang định tìm người báo thù sau khi quay về nhà họ Tề, không ngờ Mã Siêu lại gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh ta.
“Cậu đừng khinh người quá đáng!”
Tề Anh Vệ cắn răng.
Anh ta là người thừa kế nhà họ Tề trong tương lai mà lại phải chịu nỗi nhục thế này ở thế tục, hơn nữa còn là trước mặt đám người Liễu Như Yên, chuyện này khiến anh ta vô cùng giận dữ.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, sát khí khủng khiếp đã bùng nổ từ Mã Siêu, bao phủ lấy anh ta.
Tề Anh Vệ lập tức thấy lạnh thấu xương, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Anh ta bỗng có cảm giác, dấu ấn ma đạo trong đầu đang rục rịch, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Một khi dấu ấn ma đạo nổ, cho dù anh ta còn sống thì cũng sẽ trở thành kẻ ngu.
Dương Chấn chợt nói: “Thả họ đi đi!”
Lúc này Mã Siêu mới thu hồi ma uy, Tề Anh Vệ lập tức cảm nhận được sát khí vừa rồi đã biến mất, anh ta vội quay người rời đi, sợ Mã Siêu bất ngờ ra tay.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của anh em Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết, đám người Liễu Như Yên đều có vẻ cảm khái.
Nếu các thiên tài ở Hạ Giới giới Cổ Võ biết đến dáng vẻ chật vật của Tề Anh Vệ ở thế tục, chắc chắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.