Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên, Cao Quán, Vũ Khúc đều lục tục đi tới, bên này vừa nhận được tin Vương Định Triều bị giết, liền khẩn cấp triệu hồi bọn họ tới.
Tinh linh trên tay mấy người cơ hồ chưa từng được hạ xuống, không ngừng tiếp phát các loại tin tức.
Một lát sau, Tư Mã Vấn Thiên ngẩng đầu nói:
– Bệ hạ, từ chứng kiến của người tai U Minh chi địa hình dung, thì quan viên truyền chỉ phái đi hẳn đã bị loạn quân vây công, không người nào sống sót!
Vũ Khúc trầm giọng nói tiếp:
– Nhân mã trung với bệ hạ đang rơi vào tình thế vô cùng nguy cấp, yêu cầu khẩn cấp tiếp viện!
– Nghịch tử!
Thanh Chủ rống giận một tiếng, một chưởng vỗ lên án, tức giận đến râu tóc dựng cả lên.
Cao Quán hờ hững nói:
– Mấy ngàn vạn nhân mã tinh nhuệ đột nhiên thất không, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là Hạ Hầu gia ra tay?
Lời này quả thực là thêm dầu vào lửa, gò má Thanh Chủ căng chặt, đám người Thượng Quan Thanh trừng Cao Quán một cái, phát hiện gia hỏa này thật là hết thuốc chữa, thiên hậu đột nhiên chạy thoát, la5i làm ra việc này, không có Hạ Hầu gia ở đẳng sau động tay động chân mới là lạ, nói đến cùng là cũng bơi bệ hạ hộ lên vì ở lãnh cung kia mà ra, ngày sau cảm thấy bị oan ức, mới lôi kéo người nhà mẹ đẻ bắt đầu trả đũa.
Chỉ là mọi người đều không nghĩ thông, làm như vậy đối với Hạ Hầu gia lại có ích lợi gì?
Chính bản thân Thanh Chủ cũng không ngờ được chuyên ở lãnh cung có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế, mới phát hiện trong chuyện này tựa hồ mình đã dự đoán sai lầm một cách tai hại về phản ứng của Hạ Hầu gia!
Nhưng đúng lúc này, ngoài đại điện có tiếng bước chân trầm ổn truyền đến. Phá Quân tới!
Chúng nhân quay đầu nhìn lại, có người nhịn không được mí mắt hơi nhảy, phát hiện Phá Quân là mặc chiến giáp mà tới, một thân trọng giáp sát khí đằng đằng.
Nhìn thấy Thanh Chủ, tay vịn bội kiếm giữa eo, cũng không hành lễ, chỉ lạnh lùng coi chừng Thanh Chủ.
Vũ Khúc vội ho một tiếng, nói:
– Phá Quân, U Minh đại quân bên kia đã xảy ra chuyện…
– Không cần ngươi nói, tình huống thế nào ta đều đã biết bên kia cũng có người của tả đốc vệ chuyển qua.
Phá Quân giơ tay ngăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Thanh Chủ không tha, trầm giọng nói:
– Nghe nói Chiến Như Ý tự tiên ra khỏi lãnh cung, bị thiên hậu bắt được tận mắt, thiên hậu vì duy hộ thiên điều mà chọc giận bệ hạ, bị bệ hạ giam lỏng vào Thiên Tẫn cung, thiên hậu bị oan khuất, mới chọc ra U Minh đại quân phản loạn, không biết có phải thế hay không?
Một số người nghe mà lúng túng, đây quả thực là đang chất vấn bệ hạ.
Khóe miệng Thanh Chủ co quắp lai, nói:
– Việc này không đơn giản như ngươi tưởng, bây giờ quay đầu nhìn lại hẳn là âm mưu của người nào đó!
Phá Quân hờ hững nói:
– Lão thần đầu óc không được, không nghe nổi mấy thứ quanh co lòng vòng này! Tuy thiên hậu lòng dạ hẹp hòi, nhưng chỉ cần bệ hạ chịu hạ mình dỗ dành, còn là rất dễ thuyết phục, bởi thế thỉnh cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ, áp giải Chiến Như Ý tới U Minh phủ tổng đốc giao cho thiên hậu tự hành xử trí, nếu bệ hạ không đành lòng nhìn nữ nhân mình yêu chịu nhục, vậy thì dứt khoát chút, trực tiếp xử tử nàng, để Thượng Quan Thanh tự thân bưng thủ cấp Chiến Như Ý tới bình phục lửa giận trong lòng thiên hậu, rồi hạ chỉ đặc xá phản quân, bảo chứng không truy cứu trách nhiệm, đồng thời bệ hạ thoái vị làm thái thượng, nhường chỗ cho điện hạ, bệ hạ đứng sau nâng đỡ, lấy đó tận nhanh lắng lại rối loạn trước mắt, đừng khiến lửa thiêu lớn để kẻ có tâm lợi dụng!
Đám người Vũ Khúc bị lời này làm cho chấn kinh đến trợn mắt há mồm, nhưng không thể phủ nhận, đây là phương pháp nhanh nhất lắng lại loạn cục bây giờ.
– Ngươi…
Thanh Chủ giận dữ chi vào Phá Quân, lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn bức trẫm thoái vị?
Phá Quân một mặt chế nhạo nói:
– Đế vị tính cái gì? So được với Chiến Như Ý của bệ
hạ ư? Nếu bệ hạ để ý đế vị, còn vì nữ nhân kia làm ra mấy chuyện hồ đồ kia?