Dương Khánh hờ hững nói:
– Nương nương cùng điện hạ do dự lần lừa đến nay, ta không tiện nói cái gì, sợ các ngươi nghĩ nhiều. Nhưng nếu đã đến cái bước ngươi chết ta sống này, mà nương nương cùng điện hạ vẫn cư do dự không quyết, đem hi vọng ký thác tại người khác sẽ ha thu lưu tình, vậy coi như ta chưa nói gì cả!
Hắn chắp tay cáo từ:
– Không phải Dương mỗ muốn ném bỏ tỷ tỷ cùng điện hạ, thật sự là tình thế hung hiểm vạn phần, đao đã sắp đặt lên cổ ta phải thoát thân trước mới được!
Nói xong liền muốn đi.
Hai người lập tức gấp, Thanh Nguyên Tôn vội nắm chặt cổ tay hắn:
– Cữu phụ chậm đã, nếu Vương Định Triều thật dám hạ độc thủ, ta nhất định không bỏ qua cho hắn!
– Đệ đệ!
Hạ Hầu Thừa Vũ cũng lộ vẻ cầu khẩn, nói:
– Ngươi không thể bỏ mặc chúng ta như vậy được, nếu Vương Định Triều thật muốn hạ độc thủ với mẹ con ta, trên tay hắn cầm ý chỉ bệ hạ hiệu lệnh đại quân, những thủ hạ hiệu mệnh với Tôn nhi căn bản không chống được a! Chúng ta nên ứng đối thế nào cho tốt đây!
Trong lòng Dương Khánh thầm than, các ngươi đã thế nay rồi, khăng khăng trong đầu con giữ suy nghĩ kia.
Ngoài phủ tổng đốc, trong chính sảnh một tòa nhà, Vương Định Triều cùng một tên tướng linh truyền chỉ từ Thiên Đình đứng mặt đối mặt với nhau. Xem hết ý chỉ trên tay, Vương Định Triều trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lấy ra tinh linh nói:
– Để ta xác nhận cùng đại tổng quản một cái!
Viên tướng linh kia gật đầu, cũng khẽ thở dài một tiếng, biết hắn rất khó xử khi phải làm việc này.
Nhưng sau khi liên hệ, sắc mặt Vương Định Triều càng thêm ngưng trọng, gian nan nói:
– Mạt tướng tuân chỉ!
Viên tướng lĩnh kia trong lòng biết rõ kết qua cuộc liên hệ như thế nào, mới nhắc nhở nói:
– Việc này mặt trên không nguyên náo ra động tĩnh quá lớn, gây ra ảnh hưởng sẽ rất khó giải quyết, mặt mũi mặt trên cũng không dễ nhìn, từ một ý nghĩa nào đó, thì bệ hạ cũng là vì muốn tốt cho nương nương cùng điện hạ, ngươi hiểu ý ta chứ?
Vương Định Triều gian nan gật đầu nói:
– Minh bạch!
Viên tương lĩnh kia chắp tay nói:
– Vậy thì mong tướng quân tận nhanh hành động ba, chuyển dần người về Thiên cung do ta phụ trách!
Vương Định Triều banh mắt đi ra ngoài, bắt đầu triệu tập nhân viên tướng quan truyền đạt ý chỉ, không để nhân viên tướng quan mặt dưới nhìn thấy ý chỉ thì không cách nào động thủ được, phải biết đối tượng bi khống chế chính là thiên hậu cùng thiên tử điện hạ a!
Trong lầu các, hai mẹ con Ha Hầu Thừa Vũ cùng Thanh Nguyên Tôn ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy mỹ vị, nhưng hai mẹ con nào có tâm tư hưởng dụng.
Thanh Nguyên Tôn từ dưới bàn lấy ra tinh linh nhận tin tức cắn răng nói:
– Cữu phụ, người mặt dưới truyền đến tin tức, nói Vương Định Triều đang âm thầm triệu tập nhân mã!
Нạ Hầu Thừa Vũ thần tình thấp thỏm, hai mẹ con đều khẩn trương lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp phải loại trường diện này, tâm lý không khỏi thấp thỏm bất an. Dương Khánh ăn vận theo kiểu hạ nhân ở bên rót rượu, thấp giọng nói:
– Nương nương, điện hạ không cần căng thẳng, nhân thu chúng ta ám phục bốn phía tuy không nhiều, nhưng bệ hạ chắc không muốn gây ra đông tĩnh quá lớn, Vương Định Triều nhất định sẽ không mang quá nhiều người đến đây, chỉ cần án chiếu kế hoạch mà làm, tuyệt sẽ xuất hiện ngoài ý. Dương mỗ đâu cần lấy tính mạng của mình để mạo hiểm!