Thật không thể tưởng tượng nổi!
“Nói chuyện cần phải nói bằng lương tâm, là do chính miệng các ông bảo ta ném mà.” Chú Hề vô tội phân bua.
“Không, ngươi không phải Chú Hề Tử Thần.” Hải Hoàng đột nhiên nói.
“Chỗ nào không giống?” Chú Hề hỏi.
“Ngôn ngữ, thần thái, khí chất, động tác… Tất cả đều không giống.” Hải Hoàng nói.
“Nghe ông nói vậy, tôi cũng có loại cảm giác này.” Võ Thánh nói.
“Năng lực quan sát rất tinh tế tỉ mỉ, tôi quả thực không phải Chú Hề Tử Thần.”
“Vậy rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tôi là đại ca của cậu ấy.” Cố Thanh Sơn dùng giọng nói trầm thấp và nghiêm túc nói: “Bọn tôi có tổng cộng năm người, bốn nam một nữ. Khi bọn tôi lần lượt xuất hiện, cũng có nghĩa là thế giới đang trượt xuống vực thẳm. Đến một ngày, khi năm người chúng tôi đồng thời xuất hiện, các ông sẽ nhìn thấy một cảnh tượng trước đây chưa từng gặp.”
“Bọn ta sẽ nhìn thấy cái gì?” Hải Hoàng không nhịn được hỏi.
“Các ông sẽ nhìn thấy năm tên hề.” Cố Thanh Sơn trịnh trọng nói.
“…” Hải Hoàng.
“…” Võ Thánh.
Cố Thanh Sơn quấy nhiễu ở trên không trung để kéo dài thời gian, còn tên hề thật sự thì đang báo thù ở ngay bên dưới.
Bên cạnh bục diễn thuyết, Diệp Phi Ly nghiêm túc nói: “Mày không thích cô ấy, có thể tới nói với tao, không sao cả, tao sẽ đưa cô ấy đi.”
“Nhưng tại sao mày lại đánh cô ấy?”
“Tại sao lại bắt nạt cô ấy?”
“Tại sao lại đẩy cô ấy từ trên lầu xuống?”
“Ai cho mày cái quyền được đối xử như vậy với một cô gái yếu ớt không chốn nương tựa?”
Cứ mỗi một câu hỏi, hắn ta lại cắt đi một bộ phận trên người đối phương.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!” Vương Minh Trạch vừa kêu thảm thiết vừa van xin. Lúc này, khắp người gã đã phủ đầy máu, trên người không một chỗ nào vẹn toàn.
Có lẽ là do không chịu đựng nổi cực hình phi nhân tính này, hoặc là biết bản thân không có cách nào may mắn thoát khỏi, cuối cùng Vương Minh Trạch phát ra một tiếng gào thù hận.
“Cho dù mày là ai, mày nhất định cũng phải chết! Tao là Nhị thiếu của nhà họ Vương, nhà của tao sẽ huy động toàn bộ Liên Bang đi giết mày, sau đó đến cả nhà của mày!”
Có điều, Diệp Phi Ly vẫn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cắt các bộ phận trên người đối phương như cũ. Hắn ta vừa cắt vừa nhẹ giọng nói: “Cô ấy lúc nào cũng tỏ ra rất kiên cường, rất dũng cảm, ngay cả lần chụp ảnh chung đầu tiên của bọn tao, cũng là cô ấy chủ động nói ra. Nhưng cũng vào lúc đó, tao lại nhìn thấy sự sợ hãi và căng thẳng ngập tràn trong mắt cô ấy. Đúng vậy, thật ra thì cô ấy là một người nhút nhát, cô ấy sợ rất nhiều thứ. Cô ấy đã từng nói với ta, đó là ngày mà cô ấy dũng cảm nhất trong cuộc đời của mình.”
“Nghĩ như vậy, nếu như có người chết trước mặt cô ấy, có lẽ cô ấy cũng sẽ sợ hãi đúng không? Cũng chính vì lý do này nên tao mới không dẫn mày đến trước mộ của cô ấy.”
“Mày hãy chết ở chỗ này đi!”
Tay của Diệp Phi Ly bất chợt đâm sâu vào ngực của đối phương, nắm chặt thứ mỏng manh đang đập đó, lôi thẳng ra ngoài.
“Không!” Vương Minh Trạch hét lên một tiếng, trong mắt là vẻ khó tin.
Hôm nay rõ ràng là ngày vinh quang nhất trong cuộc đời gã. Những việc sau hôm nay đều đã được sắp xếp xong xuôi, tương lai gã sẽ bước vào đỉnh cao của đời người, trở thành nghị sĩ chính thức của Liên Bang. Trước mắt gã là con đường thênh thang rộng mở.
Thế nhưng giờ đây, gã lại phải chết.
Vương Minh Trạch phun ra một ngụm máu, lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là một… ả phụ nữ… tại sao…”
Gã ngã gục xuống, chẳng còn một hơi thở nào.
Diệp Phi Ly quỳ một gối xuống trên bục diễn thuyết, một tay nắm chặt trái tim vẫn đang đập nhè nhẹ, một tay ra sức giụi mắt. Đôi cánh gai xương dữ tợn đã được thu về, yên lặng nằm gọn ở sau lưng.
Hắn ta nghẹn ngào khóc nức nở.