Hàn Thành Trì lập tức hiểu Thịnh Thế định nói chuyện gì, hiện tại bởi vì dây cà vạt, đã chuyển đề tài, Hàn Thành Trì thật sự không hy vọng trở về vấn đề Cố Lan San thích anh, anh vội vã mở miệng, thử ngăn cản Thịnh Thế: “Nhị Thập…… Chuyện vừa rồi, thật sự rất xin lỗi, chuyện đã qua, cũng không cần nói ra nữa……”
Thịnh Thế nhìn Hàn Thành Trì, khẽ cười hai tiếng, giọng nói nhàn nhạt: “Thành Trì, cậu đừng khẩn trương như vậy, cậu yên tâm, bây giờ Sở Sở đã không thích cậu.”
Hàn Thành Trì cuống quit ngăn cản Thịnh Thế như vậy, người trong nhà đều hiểu ý của anh.
Hiện tại Thịnh Thế lại nói trực tiếp cho anh biết, Lan San đã không thích anh, ngược lại khiến anh hơi lúng túng.
Giống như tưởng ai cũng thích mình.
Nhưng, hình như Thịnh Thế vẫn chưa xong, lại nghiêng đầu, hỏi một câu với cô gái nhỏ trong ngực mình: “Có đúng không, Sở Sở?”
Giống như mọi người, khi gặp chuyện khiến mình cực kỳ sợ đối mặt, sẽ lựa chọn trốn tránh.
Cố Lan San cũng không ngoại lệ, cô vẫn luôn trốn tránh, cho tới khi Thịnh Thế bất chợt kêu tên của cô, ánh mắt cô mông lung mơ màng nhìn Thịnh Thế, không rõ chuyện gì “Hả?” một tiếng.
Thịnh Thế không hề để tâm Cố Lan San mất hồn, giống như là cố ý, lại lặp lại lời mình vừa nói rõ ràng một lần nữa: “Sở Sở, bây giờ em đã không thích Hàn Thành Trì rồi đúng không?”
Không phải vừa rồi Cố Ân Ân buộc Hàn Thành Trì cự tuyệt Sở Sở của anh nói ra lời cự tuyệt sao?
Muốn Cố Lan San khó chịu…… Nghĩ là được sao!
Ai khiến ai khó chịu, không xuống bậc được, còn là một chuyện đấy!