Thiên Hồ Yêu Vương “phốc xích” cười một tiếng, “Quả là một nhân loại thú vị, khó trách ngươi có thể đi đến một bước này. Ngươi vẫn là nhân loại thứ nhất làm ta cảm thấy hứng thú.”
Đường Tam lại cười khổ nói: “Nhưng ta vẫn không có dũng khí bước vào Thiên Hồ cung.”
Thiên Hồ Yêu Vương tiếp tục: “Có thể khắc chế chính mình, giữ vững bản tâm, ngược lại làm ta đánh giá ngươi cao hơn. Vậy ngươi đi đi, chờ khi ngươi sẵn sàng thì hãy tới nơi này. Có thể trở thành một phần tử của Thiên Hồ cung không thì phải xem ngươi có thể đem sự kiêu ngạo của mình chuyển thành hành động thực tế không.”
Nói xong, nàng vung tay lên, một đạo bạch quang bắn về phía Đường Tam. Đường Tam vội đưa tay tiếp nhận.
Trong tay là một khối ngọc thạch hình tròn, trắng noãn, bên trong dường như có khí lưu đang dao động.
Khí Vận Chi Thạch! Đây rõ ràng là một khối Khí Vận Chi Thạch không gì sánh bằng.
Vị Thiên Hồ Yêu Vương kia không biết lúc nào đã biến mất, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn trong không khí.
“Lúc ngươi trở lại hãy mang theo nó. Đeo bên người sẽ có trợ giúp cho ngươi.”
Lệnh bài thứ hai đã vào tay!
Đường Tam theo bản năng nắm chặt Khí Vận Chi Thạch, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.
Những lời hắn nói với vị Thiên Hồ Yêu Vương kia đều là giả vờ, không giấu giếm huyết mạch biến dị là vì đối phương khẳng định đã nhìn ra được. Sư Hổ Kim Cương màu bạch kim còn chưa xuất hiện ở thế giới này.
Có thể thôn phệ vận rủi, đem nó chuyển hoá thành huyết mạch chi lực, đây mới là năng lực được Thiên Hồ cung coi trọng, cho nên mới có lệnh bài này.
Nếu như gặp vị Thất vĩ Thiên Hồ này ở chỗ khác thì tốt biết mấy. Ở một nơi cách xa Tổ đình có thể lấy huyết dịch của nó … nói không chừng hắn và Độc Bạch có thể tiến hoá đến Thất vĩ rồi.
Chỉ cần không do dự hao phí Thần Thức, Đường Tam có lòng tin sẽ đánh bại một vị Thất vĩ Thiên Hồ. Bất quá, vị Thiên Hồ Yêu Vương này đúng là mỹ lệ a!
Khụ khụ, Mỹ công tử, Mỹ công tử, Mỹ công tử!
Đường Tam trong lòng niệm tên Mỹ công tử ba lần, nội tâm liền trong suốt như lúc đầu.
Không có dừng lại, Đường Tam quay người xuống núi. Khi hắn tới chỗ Độc Bạch dừng lại lúc trước thì không còn thấy hắn nữa.
Một đường đi thẳng xuống núi, Đường Tam phát hiện, xe ngựa vẫn còn ở chỗ kia đợi hắn. Nhìn thấy hắn, cửa xe liền mở, các đồng bạn đều nhảy xuống dưới.
Độc Bạch nhịn không được nói: “Ta còn tưởng rằng …”
Hắn mới nói tới đây liền bị Vũ Băng Kỷ ngăn cản, vẫy tay với Đường Tam nói: “Lên xe trước đi.”
Năm người lại lên xe. Nhìn các đồng bạn đều có vẻ mệt mỏi nhưng đã thoải mái hơn, Đường Tam liền hiểu, bọn họ sau khi kết thúc quá trình leo núi thì ở chỗ này chờ mình, đồng thời vì mình mà lo lắng. Trong lòng hắn không khỏi ấm áp.
“Tiểu Đường, thế nào rồi? Ngươi leo lên tới chỗ nào? Làm sao bây giờ mới xuống? Ta đến giữa trưa liền không chịu được nữa rồi.” Độc Bạch rốt cuộc đã thắc mắc.
Đường Tam đưa tay phải ra, lập tức một cỗ khí vận nhu hoà ba động xuất hiện, đến từ Khí Vận Chi Thạch.
“Đây là …” Đồng tử của Vũ Băng Kỷ co lại, sau đó thất thanh nói: “Lệnh bài Thiên Hồ cung? Ngươi đã lên đỉnh rồi?”
Đường Tam nhẹ gật đầu, “Vận khí tốt nên leo lên được đỉnh núi. Bất quá ta chưa vào Thiên Hồ cung, ta lo lắng sẽ bị Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng nhìn thấu. Nhưng chúng nó đưa cho ta lệnh bài này, để cho ta sau khi tìm được đường của mình, có thể lựa chọn gia nhập Thiên Hồ cung.”
“Quá lợi hại.” Trình Tử Chanh cảm thán nói, “Ta cùng Đại sư huynh hôm nay đã dốc toàn lực mới leo lên được sáu phần bậc thang. Muốn cầm được lệnh bài chỉ sợ lần này thì không được.”
Đường Tam nói: “Không cần nhụt chí, tất cả khảo nghiệm ở các cung điện đều là chuẩn bị cho cường giả Cửu giai. Chỉ có tu vi Cửu giai đỉnh phong, còn có huyết mạch cường đại mới có khả năng cầm được lệnh bài. Ta là vận khí tương đối tốt, mà Tinh Thần Lực của ta đã là Cửu giai đỉnh phong nên mới có thể lấy được hai lệnh bài này.”
“Đừng nói nữa.” Cố Lý hai tay nâng trán.
“Cố Lý sư huynh, Thuỷ Tinh cung bên kia thế nào? Đây chính là đệ nhất cung a!” Đường Tam hỏi hắn.
Cố Lý biểu lộ có chút cổ quái, “Đừng nhắc đến nữa. Thuỷ Tinh cung bên kia, hôm nay giống như chỉ có một mình ta leo núi. Khi ta tới giao tiền, gia hoả thu tiền nhìn ta bằng vẻ mặt thương hại. Ta còn có chút không hiểu, nhưng khi ta leo núi thì đã hiểu được vì sao. Ba bậc thang, ta chỉ leo được ba bậc thang thì kết thúc. Mười nguyên tố tệ cứ như vậy bị lãng phí …”