Thế giới trước, Trình Sơ Yến đã rất nỗ lực dạy nàng chơi cờ, nhưng đáng tiếc là nàng đối cái này cái biết cái không.
Có thể là không có thiên phú trên phương diện này, Vân Phiếm Phiếm cũng rất bất đắc dĩ.
Sau đó liền nhanh chóng bổ sung một câu: “Không biết chơi cờ.”
Người bên trong tựa hồ khẽ cười một tiếng.
Nhưng lại không phải kiểu cười sung sướng, tiếng cười có chút kỳ quái, mang theo vài phần trào phúng.
“Như vậy…” Thanh âm hắn bỗng nhiên thay đổi, nhiều thêm chút mê mang, “Ngươi sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người trẫm sao?”
Bồi hay không bồi, còn phải thấy bộ dáng mới biết được a.
Vân Phiếm Phiếm không hé răng, nàng bước tới gần hai bước, nói với Tiểu Bạch Thái: “Hắn không cho ta xem mặt.”
Ngữ khí còn có chút ủy khuất, nàng lại không có cách nào, hỏi tiếp: “Ngươi có thể phán đoán được hắn có phải mục tiêu chỉ địch không?”
Tiểu Bạch Thái: “Ký chủ đại nhân đi tới gần hơn một chút đi.”
Bình thường nó đều thông qua bộ dáng của đối phương mà phân biệt.
Bộ dáng sẽ tự động chuyển hóa thành số liệu, làm cho nó biết người nó muốn tìm là ai.
Nhưng nó cũng chưa từng thử qua cách khác mà phán đoán.
Vân Phiếm Phiếm đành phải tới gần hơn một chút.
Sợ người bên trong phát hiện, nàng còn cố tình thả nhẹ bước chân.
Đại khái là bởi vì nàng trả lời quá lâu, người bên trong lại hỏi: “Ngươi còn chưa có trả lời trẫm đâu.”
Ngữ khí có hơi không kiên nhẫn.
Vân Phiếm Phiếm thúc giục Tiểu Bạch Thái: “Mau mau mau.”
Tiểu Bạch Thái cấp tốc, rốt cuộc cũng bắt được một chút manh mối: “Ký chủ đại nhân, hắn đích xác là mục tiêu chỉ định.”
Vân Phiếm Phiếm xem như đã yên tâm.
Nàng trả lời: “Ta sẽ.”
Cung trước hoàng sắc bị một bàn tay xốc lên một góc.
Cái tay kia thon dài trắng nõn, lại thập phần hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Bởi vì trên ngón tay có miệng vết thương rất nhỏ, giống như là bị thứ gì đó cắt phải.
Ngay sau đó, bên trong liền ném ra một thứ đồ.
Thứ đồ kia dừng ở trên mặt đất bằng bạch ngọc, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Vân Phiếm Phiếm cúi đầu, phát hiện đó là một thanh chủy thủ, chủy thủ bọc bằng kim ngọc, bên trên còn nạm đá quý, lưỡi dao lóe lên hàn quang, ngay cả mặt nàng cũng có thể soi được.
“Nếu ngươi nói sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người trẫm, vậy hãy bày tỏ thành ý của ngươi đi, đã có quyết tâm như vậy thì không nên sợ sinh tử, rốt cuộc thì gần vua như gần cọp, ngươi nói có phải không?”