Hoặc là việc Rosilatte Aunties bị tên anh trai bị tâm thần kia đả thương rất nhiều nhưng vẫn chọn cách bỏ qua vì cô ấy tôn trọng hắn.
Từ đó mới thấy, Rosilatte Aunties là một người xem trọng tình nghĩa gia đình đến mức nào.
“Tiếp tục trinh sát đi, khi nào ta gọi thì trở về.” Vân Yến vỗ vỗ đầu nhỏ của Kim Bảo, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng.
Kim Bảo ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi xoay mai rùa biến mất khỏi tầm mắt của Vân Yến.
Rùa con đi mất, căn phòng vốn đang ấm áp bỗng nhiên có vài phần tối tăm.
Vân Yến gục đầu bên khung cửa sổ, khuôn mặt không chút cảm xúc, xem ra là tâm trạng cô đang không tốt.
“Ký chủ, cô có cuộc gọi từ Thập chủ thần, có muốn bắt máy hay không?” 000.
“Ừ.” Vân Yến ngoài ý muốn nhướng mày, Tần Thụy bấy lâu nay sống chết cũng không muốn liên lạc với cô mà đột nhiên gọi cô à?
Một màn hình trắng xóa hiện ra trước mắt Vân Yến, cùng những tạp âm rè rè không rõ phát ra từ đâu.
Chờ khoảng năm phút sau, trên màn hình mới xuất hiện hình ảnh của một người đàn ông ôn nhuận như ngọc.
“Xin chào cô gái đáng yêu nha.” Tần Thụy nháy mắt, dí dỏm chào cô.
Vân Yến im lặng ba giây, ánh mắt dò xét lướt nhanh một vòng Tần Thụy.
“Phá sản?”
Tần Thụy nghe vậy thì bật cười ha hả: “Thì cũng xem là như vậy đó.”
Trên người Tần Thụy không còn là bộ vest trắng sạch sẽ như bình thường, thay vào đó là một bộ đồ không thể cũ kĩ hơn, một chiếc áo và một cái quần với hàng loạt những túi nhỏ ở trên bề mặt.
Trông có chút giống mấy người bán hàng đa cấp chuyên dùng sắc đẹp để lừa khách mua hàng cho mình.
“Có chuyện gì không?”
Thấy Vân Yến không có chút nhiệt tình nào, Tần Thụy hờn dỗi bĩu môi: “Người ta vì cô mà mất cả hình tượng, cô không cảm động thì cũng đừng có lạnh lùng như vậy chứ.”
“Ngay cả cậu cũng động chạm vào bản thể linh hồn tôi, vậy mà còn đòi hỏi tôi có thái độ tốt cái gì?” Vân Yến trợn mắt, ngữ khí hung dữ.
Vẻ mặt Tần Thụy ỉu xìu xuống, trông có chút oan ức, nhưng đôi mắt vàng xinh đẹp đầy ý cười, “Thì đúng là người ta có động vào một chút đấy, nhưng mà mục đích tôi gọi cô cũng là vì chuyện đó.”
“Nói nhanh, trăm công ngàn việc đang chờ tôi.” Vân Yến phẩy phẩy bàn tay, cứ như người nhàn nhã ngắm hoàng hôn lúc nãy không phải cô mà là một người khác vậy.
“Bản thể…”
“Các người…”
“Xin lỗi….”
“…haha…”
[Kết nối đang gián đoạn.]Chưa kịp nghe được từ nào rõ ràng, năm chữ cái đáng ghét này đã hiện lên trước mặt 000.
000:!!!
Có vẻ là kết nối yếu, không sao, 000 bình tĩnh kết nối lại với cuộc trò chuyện.
[Bạn không thể tham gia vào cuộc trò chuyện này.]000 cảm thấy mình có thể ói máu ra rồi.
Tức quá đi!
AAAAA— Chết tiệt!
Mấy người này không xem nó là người thân đúng hay không?
Vì sao phải chặn nó chứ?
_
Thời điểm Vân Yến rời khỏi phòng đã là hơn nửa đêm, cùng lúc đó, 000 cũng đã kết nối lại được với cuộc trò chuyện.
Nhưng mà nó đã kết thúc từ mười phút trước.
Không sao cả!
000 tự an ủi mình, sau đó nó lại tiếp tục giữ vững trách nhiệm của một hệ thống chuyên nghiệp quan sát Vân Yến.
Hành lang trong biệt thự vốn đã tối tăm, nay người hầu lại không thắp đèn ma pháp lên, cảnh tượng này nói không đáng sợ thì là giả.
Con đường sâu hun hút như đang trực chờ để hút lấy những con người đã lầm đường lỡ lối vào trong đó, chầm chậm gặm nhắm đến từng khúc xương, miếng thịt.
Cô gái chậm rãi bước từng bước trên hành lang, vì quá vắng vẻ, 000 dường như có thể nghe được tiếng thở trầm lặng và tiếng bước chân của cô đang nhẹ nhàng chạm đất.
Mái tóc bạch kim của cô gái phủ hơn phân nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra một con mắt xanh biếc ngập tràn lãnh ý.
Dù không trực tiếp ở cạnh Vân Yến nhưng 000 có thể cảm nhận được tâm trạng bực bội của cô.
Xem ra, việc 000 bị Tần Thụy đá ra cuộc trò chuyện là để bảo toàn cái mạng nhỏ này của nó.