Huy chương mà Hoắc Vũ Hạo đang đeo trên ngực có màu xanh nước biển, bên trên có đính ba viên kim cương nhỏ. Còn của Hòa Thái Đầu thì màu tím và sau viên kim cương nhỏ. Trong mắt Hồn Đạo Sư, hai cấp bậc này cách nhau một trời một vực.
Chỉ có bản thân Hòa Thái Đầu biết rõ, nếu xét về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí, ngoài Định Trang Hồn Đạo Khí ra, về những mặt còn lại Hoắc Vũ Hạo không hề thua kém hắn, thậm chí còn có một số cái hơn cả hắn nữa. Chẳng qua Hồn Lực hơi thiếu một chút mà thôi. Có một vài kiện Hồn Đạo Khí trên người hắn là do chính tay Hoắc Vũ Hạo chế tạo.
Có điều, một tháng trước, Hòa Thái Đầu vừa thành công đột phá Hồn Lực cấp 50, chính thức phụ thêm Hồn Hoàn thứ năm, nên mới đủ sức trở thành Hồn Đạo Sư cấp 6.
Với thực lực hiện nay của Hoắc Vũ Hạo, hắn chỉ mới có ba Hồn Hoàn, nên đeo huy chương Hồn Đạo Sư cấp ba cũng không sợ bị ai nghi ngờ. Dù sao tuy Hồn Đạo Sư cũng có trường hợp vượt cấp, nhưng mối quan hệ giữa Hồn Lực và Hồn Đạo Sư vẫn cực kỳ mật thiết, rất khó có sự chênh lệch được.
Học viện Sử Lai Khắc nằm ở phía Đông Nam của đế quốc Thiên Hồn, thành Phong Diệp lại nằm ở phía Tây Nam, từ đây tiếp tục đi về phía tây sẽ vào đến phạm vi lãnh thổ của đế quốc Nhật Nguyệt. Đoạn đường này dài gấp đôi đoạn đường đến thành Tinh La của đế quốc Tinh La.
Do Hồn Lực của các đệ tử không đủ nên phi hành một canh giờ thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, Ngôn Thiểu Triết đâu thể như Huyền lão có thể mang theo cả đoàn người cùng phi hành. Đoàn người di chuyển như thế mãi đến tận xế chiều mới đến nơi.
Thành Phong Diệp là một thành thị lớn nơi biên cương, tuy đế quốc Tinh La là mục tiêu hàng đầu của đế quốc Nhật Nguyệt nhưng đế quốc Thiên Hồn cũng có lãnh thổ tiếp giáp với họ. Thành Phong Diệp là thành thị khá quan trọng với đế quốc Thiên Hồn, đây là nơi tiếp tế quan trọng cho quân đội vùng Tây Cương, đồng thời cũng là trung tâm mậu dịch quan trọng. Dù không được phồn hoa như thành Sử Lai Khắc, nhưng quy mô cũng không kém chút nào.
Sao khi vào thành, Ngôn Thiểu Triết dẫn các đệ tử đến một khách sạn trú tạm, dặn dò các học viên nghỉ ngơi thật tốt.
Tám người đến từ nội viện do từng học tập chung với nhau nên đều có quen biết, Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo tuổi nhỏ. Hơn nữa sau khi bắt đầu kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, mọi thông tin về bọn họ đều được học viện Sử Lai Khắc giữ kín tuyệt đối, nên dù là đệ tử nội viện cũng không biết chút gì. Đây là nguyên nhân tại sao tám người kia đều bất ngờ khi thấy Hòa Thái Đầu đeo huy chương Hồn Đạo Sư cấp sáu. Phải biết rằng Hòa Thái Đầu không phải là đệ tử nội viện, mà cũng chỉ mới 17 tuổi thôi.
Trừ Hòa Thái Đầu ra, trong nhóm tám người kia cũng có một người là Hồn Đạo Sư cấp sáu, có thể xem là người đứng đầu của bọn họ. Sau khi viện trưởng Ngôn Thiểu Triết cho phép mọi người về phòng nghỉ ngơi, thì vị học trưởng Hồn Đạo Sư cấp sáu kia liền vẫy tay, ý gọi hai người Hoắc Vũ Hạo sang bên họ.
Hai sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng đi.
– Học trưởng có chuyện gì cần dặn dò sao?
Cả hai cung kính hành lễ với vị học trưởng kia.
Vị học trưởng này rõ ràng cực kỳ hài lòng với thái độ của hai sư huynh đệ bọn họ, mỉm cười nói:
– Hai niên học đệ không cần phải câu nệ như vậy, tất cả mọi người đều là người một nhà, chẳng qua trước đây chúng ta chưa từng quen biết nhau mà thôi. Nhưng bất cứ ai có cơ hội tham gia lần trao đổi này hẳn đều có thiên phú cao. Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi là Thái Đầu, đệ tử của lão sư Phàm Vũ. À, ta tên là Dạ Hiểu Thắng, các ngươi cứ gọi ta là Thắng ca là được.
– Thắng ca.
Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu lại cung kính nói.
Dạ Hiểu Thắng hài lòng gật đầu:
– Người ta có câu, rắn không thể không có đầu, chúng ta đều là đệ tử học viện Sử Lai Khắc, lần này có thể đến Minh Đức Đường học tập là một cơ hội vô cùng khó khăn, trách nhiệm trên vai chúng ta rất lớn. Sau này có chuyện gì các ngươi cứ đến tìm ta thương lượng.
Hòa Thái Đầu tươi cười nói:
– Cám ơn Thắng ca. Nếu học trưởng có gì cần căn dặn cứ bảo bọn đệ làm.
Dạ Hiểu Thắng vốn còn sợ Hòa Thái Đầu cướp lấy vị trí thủ lĩnh của mình, nhưng sau câu nói kia hắn đã yên tâm hơn nhiều. Có điều, hắn sẽ không đi làm khó làm dễ Hòa Thái Đầu làm gì, người ta là Hồn Đạo Sư cấp sáu đó, hắn còn là đệ tử thân truyền của lão sư Phàm Vũ nữa, chỉ cần Hòa Thái Đầu không ảnh hưởng đến vị trí lãnh đạo của hắn là được.
– Căn dặn thì không có rồi. Thái Đầu đệ không cần phải khách sáo như vậy. Đi cả ngày chắc đệ cũng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.
Dạ Hiểu Thắng nói xong liền khoát tay quay đầu bỏ đi.
Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo nhìn nhau cười cười rồi cũng về phòng mình.
Thời điểm hai học viện trao đổi đệ tử là sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm, khi các đệ tử thu dọn đồ đạc xong xuôi, Ngôn Thiểu Triết và Phàm Vũ dẫn cả đoàn đến quảng trường trung tâm thành Phong Diệp.
Lát sau, Hoắc Vũ Hạo đã gặp lại người quen. Chỉ mới hai năm mà huynh muội Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần đã thay đổi rất nhiều. Với độ tuổi mười bảy thì hiện nay bọn họ cũng không khác mấy so với khi trưởng thành. Hai người bọn họ dẫn đầu đội ngũ của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Khiến Hoắc Vũ Hạo có chút bất ngờ chính là vị Đường Chủ Kính Hồng Trần kia lại đích thân dẫn người đến, còn sư phụ dẫn đội lần này cũng giống như người đã dẫn đội khi tham gia cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, Mã lão sư. Cũng chính là thủ tịch Minh Đức Đường, ông nội của Mã Như Long.
Lần này học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đúng là đã hạ quyết tâm, trong số các đệ tử ở đây, trừ hai huynh muội Tiếu Hồng Trần, Hoắc Vũ Hạo còn nhận ra ba người từng là thành viên đội dự bị trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Mà vẻ mặt của Kính Hồng Trân trông khá là yên tâm.
Hai bên chạm mặt nhau tại giữa quảng trường trung tâm, huynh muội Tiếu Hồng Trần liếc mắt liền thấy Hoắc Vũ Hạo. Khi Tiếu Hồng Trần trông thấy huy chương Hồn Đạo Sư cấp ba trên ngực Hoắc Vũ Hạo không khỏi biểu môi khinh thường.
Trong trận đấu cuối cùng, huynh muội bọn họ đã thua trong tay Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, bọn họ vẫn luôn canh cánh trong lòng, chưa thể quên được. Nhưng lúc này xem ra lần đó bọn họ thua không phải vì thực lực không bằng mà vì không hiểu rõ về Hoắc Vũ Hạo, cộng thêm việc Tiếu Hồng Trần đã bị thương nặng.
Dù trận đấu đó thua, trong mắt Tiếu Hồng Trần, Hoắc Vũ Hạo cũng không phải là đối thủ của hắn. Mục tiêu của hắn là cường giả cấp cao như Đái Thược Hành và Mã Tiểu Đào kia.
Kính Hồng Trần tươi cười nhìn Ngôn Thiểu Triết nói:
– Chào Ngôn viện trưởng. Không ngờ hôm nay viện trưởng Ngôn lại đích thân đến tiễn. Xem ra học viện các vị khá là xem trọng lần trao đổi này nha.
Ngôn Thiểu Triết là ai? Tính ra, bản thân lão còn hiểm độc hơn cả Kính Hồng Trần, lão vẫn giữ vẻ tươi cười ấm áp, nói:
– Đường Chủ Hồng Trần, không phải ngươi cũng đích thân đến sao? Lần trước Đường chủ đến thăm học viện Sử Lai Khắc chúng tôi, thế mà chúng tôi không thể tiếp đón tận tình đúng là thất lễ thất lễ.
Đối với lão già Kính Hồng Trần này, có thể nói Ngôn Thiểu Triết hận đến thấu xương, mặc dù không có chứng cớ, nhưng chắc chắn Mã Tiểu Đào có thể trốn đi cũng vì lão già này động tay động chân.
Cơ thịt trên mặt Kính Hồng Trần hơi giật giật một chút, lần đến thăm Hải Thần các kia đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng lão. Một kiện Hồn Đạo Khí cấp chín bị người ta ép buộc lấy đi. Kế đó còn mấy thêm mấy kiện Định Trang Hồn Đạo Khí cấp 9 mà lão bố trí bên ngoài nữa. Tính ra lần đấy có thể nói là một vụ làm ăn thua lỗ cực kỳ nghiêm trọng. Mà những lời của Ngôn Thiểu Triết lại một lần nữa bóc trần vết sẹo ấy.
– Nghe nói, Mục lão của học viện các vị đã qua đời rồi sao? Viện trưởng Ngôn, ngươi cũng đừng quá đao lòng. Haiz, ta nào ngờ lần gặp đầu tiên đó cũng là lần vĩnh biệt. Thật sự đáng tiếc. Theo ta thấy, trong các cường giả bậc Phong Hào Đấu La, Mục lão đúng là người có thực lực mạnh nhất.
Ngôn Thiếu Triết thoáng cái liền trở nên lạnh lùng, các chết của Mục lão đã đả kích không nhỏ đến hắn, Kính Hồng Trần rõ ràng là cố ý trêu tức hắn:
– Viện trưởng Hồng Trần, chúng ta không cần nói những lời vô nghĩa nữa. Nếu trước đây đã giao hẹn vậy thì bây giờ bắt đầu trao đổi đệ tử đi. Ta đại diện hệ Vũ Hồn của học viện Sử Lai Khắc, hoan nghênh đệ tử của học viện các vị đến tham gia học tập.