Khương Tự nhích qua, ngồi sát Khương Y.
Trên người đối phương truyền đến ấm áp khiến nàng vô cùng an tâm.
Một đời này huynh tỷ đều bình an vô sự, thật sự là quá tốt.
“Tứ muội, tuy rằng không nên nói, nhưng trong lòng đại tỷ có hơi sợ…… Đó là hoàng thất, sau khi gả qua chẳng phải là nói một câu đều phải nơm nớp lo sợ……”
Khương Tự rót ly trà đưa cho Khương Y, thần sắc bình tĩnh: “Đại tỷ không cần lo lắng cho muội, muội muội của tỷ là đứa có tính vừa cứng vừa xấu lại không chịu thua, hoàng thất đã có người có thể sống tốt, muội vì sao không được? Ngược lại là đại tỷ, có người tỷ phải cách xa chút, chớ có để nàng ta tính kế tỷ.”
“Ai?”
“Khương Thiến.”
Khương Y ngạc nhiên: “ Nhị tỷ muội?”
Thấy Khương Tự gật đầu, Khương Y càng thêm khó hiểu: “ Nhị tỷ muội làm sao?”
“ Chuyện Trường Hưng Hầu thế tử lăng nhục giết hại nhiều nữ tử trẻ tuổi đại tỷ biết chứ?”
Khương Y gật đầu.
Trường Hưng Hầu thế tử đã đền tội, việc này trong kinh phụ nữ và trẻ em đều biết.
“ Trước khi tội ác của Trường Hưng Hầu thế tử chưa bại lộ, Khương Thiến từng năm lần bảy lượt mời muội đi Hầu phủ ở một thời gian, vô luận muội nhăn mặt cự tuyệt như thế nào, vẫn cứ nhiệt tình như lửa, đại tỷ cảm thấy đây là ý gì?”
Khương Y liễm mi, bỗng nhiên nhìn về phía Khương Tự, đã đoán được là ý gì.
“Nàng ta, nàng ta biết?” Dưới cực độ khiếp sợ, ngữ điệu Khương Y bất ổn, sắc mặt trắng bệch.
Khương Tự gằn từng chữ một nói: “Đại tỷ, nàng ta không chỉ biết, nàng ta còn là đồng lõa.”
Trán Khương Y nhất thời toát mồ hôi, vươn tay nắm chặt tay Khương Tự, nghĩ mà sợ nói: “Tứ muội, muội, muội như thế nào không nói sớm!”
Ông trời, trong lúc nàng vẫn đắm chìm trong thống khổ lòng si giao phó sai chỗ, vạn vạn không nghĩ tới Tứ muội lại gặp phải sự tình đáng sợ như vậy.
Khương Tự cười cười: “Vốn cũng không muốn đại tỷ phiền lòng hơn, chỉ là muội sắp phải lấy chồng rồi, để một tai họa ngầm như Khương Thiến ở cùng một hậu trạch với đại tỷ, muội không yên lòng……”
Mấy ngày nay, nàng mắt lạnh nhìn trưởng tỷ cùng Khương Thiến qua lại, cũng không có lập tức ngăn cản.Ở thời điểm nàng tiền cảnh chưa định, chỉ cần một ngày còn ở Bá phủ, nàng sẽ không để cho Khương Thiến lật lên sóng gió. Đại tỷ cùng Khương Thiến có qua lại, chợt nghe được chuyện đáng sợ như vậy, mới có thể càng thêm nghĩ mà sợ.
Khương Tự đoán không sai, Khương Y giờ phút này liên tục nghĩ mà sợ, mặt tái nhợt lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ đến ta với nàng ta đồng bệnh tương liên, thấy nàng ta mời tới chơi, liền qua lại với nhau, trăm triệu không nghĩ tới nàng ta lòng dạ hiểm độc như vậy……”
Cho dù không phải cùng một cha mẹ, nhưng các nàng cũng là đường tỷ muội, Khương Thiến sao có thể tính kế Tứ muội như vậy!
Phẫn nộ cùng nghĩ mà sợ tràn ngập trong lòng Khương Y.
Cửa truyền đến tiếng bẩm báo của A Man: “Cô nương, Nhị cô nãi nãi tới.”
“Tứ muội!” Khương Y cả kinh, theo bản năng nắm chặt tay Khương Tự.
Khương Tự hơi hơi cân nhắc, ngữ khí bình tĩnh bàn giao A Man: “Nói ta không muốn gặp.”
“Tứ muội, như vậy có phải quá trực tiếp không?” Ở trong cái nhìn của Khương Y, biết Khương Thiến là dạng người gì từ đây cách xa là được, tỷ muội một phủ ầm ỹ quá khó coi, lan truyền ra ngoài người khác sẽ nói Tứ muội một sớm đắc thế liền xem thường người, sẽ tổn hại tới thanh danh của Tứ muội.
Khương Tự cười: “Trực tiếp chút mới tốt.”
Cùng với thời khắc lo lắng Khương Thiến tác quái, chi bằng chủ động ra tay, nhân lúc còn sớm giải quyết phiền toái này.
A Man đi ra ngoài, cười hì hì nói: “Nhị cô nãi nãi, ngại quá, cô nương chúng ta không muốn gặp ngài.”
Luận truyền đạt ý tứ của cô nương, nàng chuẩn xác nhất đó.
Khương Thiến được tỳ nữ đỡ, gầy đến độ muốn thoát xác, đứng ở dưới ánh mặt trời da thịt cơ hồ trong suốt.
Nàng ta quả thực không thể tin lòi chính mình nghe được.
“Không muốn gặp?”
A Man cười đến càng sáng lạn: “Phải nha, không muốn gặp.”
Khương Thiến dùng sức nắm chặt khăn, thân mình như lá rụng treo ở đầu cành run rẩy kịch liệt.
Biết Khương Tự trở thành Vương phi, có trời mới biết nàng ta dùng bao nhiêu khí lực khống chế cảm xúc mới tới được đây, Khương Tự cứ thế nói không muốn gặp nàng ta.
Đây là một chút thể diện cũng không lưu cho nàng ta!
Một cổ tanh ngọt chực trào lên, trong cổ họng tựa như bị gỉ.
Khương Thiến cật lực xả ra một tươi cười: “Ta là tới chúc mừng cô nương các ngươi.”
A Man trợn mắt: “ Người tới chúc mừng cô nương chúng ta nhiều lắm rồi, Nhị cô nãi nãi nghe không hiểu sao, cô nương chúng ta không muốn gặp ngài, không muốn gặp! Nghe không hiểu tiếng người phải không?”
“Tốt, tốt.” Khương Thiến cắn môi bỏ đi.
“Tứ muội, A Man có phải hay không quá ——” Khương Y khó mà nói ra lời.
Khương Tự cười tủm tỉm nói: “Quá ương ngạnh à!”