Nhưng vì sao…
Laura Ninety run bần bật, đầu hơi cúi xuống.
Không hề có ý cười, đôi mắt đó rõ ràng là ánh mắt của người đang nhìn đống đồ vật vô tri vô giác nhảy múa trước mắt mình.
Rosilatte Aunties từ khi nào lại đáng sợ như thế?
“Quên rồi sao?”
Quên nhanh như vậy à?
Vân Yến bất mãn đến mức muốn ăn chocolate cho đỡ tức.
Lúc chọc ghẹo nguyên chủ các ngươi vui lắm mà, kí ức vui vẻ như vậy mà dám quên đi à?
Vô tâm ghê gớm.
Học sinh nữ ngồi cạnh Laura Ninety thấy Laura không lên tiếng liền kéo kéo tay cô ta, khẽ an ủi: “Laura, cậu đừng lo, cô ta sẽ không dám làm gì chúng ta đâu.”
Laura Ninety mím chặt môi không đáp, học sinh nữ nghĩ rằng cô ta đang ghét bỏ mình, hậm hực không thèm nói chuyện nữa.
Nhưng mà chỉ có mình Laura Ninety mới biết, trong lòng cô ta đang sợ hãi nhường nào.
Còn gì đáng sợ hơn việc chỉ có một mình mình là cảm nhận được ánh mắt quái dị đó của Rosilatte Aunties?
“Xem ra là bạn học Ninety đã quên.” Ngữ khí của cô không nghe rõ nóng lạnh.
Vân Yến nghiêng đầu, “Nhưng không sao, tôi còn nhớ.”
Đám học sinh đột nhiên nhận ra một điều, hình như Rosilatte Aunties không có ý lấy lòng hay chùn bước gì trước họ cả.
Là do bọn họ tự cao, cho rằng Rosilatte Aunties nhút nhát như vậy, có ghét bọn họ đến mức nào cũng không làm lớn chuyện để rồi ảnh hưởng đến gia tộc của mình.
Cả phòng học im lặng như tờ, đến nỗi có thể nghe rõ tiếng thở của từng người.
Không biết là Laura Ninety đã suy nghĩ gì, đột nhiên há miệng lên tiếng, lời nói không những mất đi kiêu ngạo ban đầu mà còn có chút rụt rè: “Việc đó cũng không phải chỉ có một mình tôi làm.”
Những người còn lại trong fanclub nghe vậy liền trừng mắt nhìn Laura Ninety, tựa như muốn đục khoét chiếc đầu nhỏ ấy ra xem cô ta đang nghĩ gì mà dám nói những lời như thế.
“Tôi cũng không có nói bạn học đã làm gì tôi cả.” Vân Yến vô hại nhìn đám fan đang đỏ mắt vì mấy lời nói của Laura Ninety kia, đáy mắt tăng thêm vài phần hứng thú.
Khuôn mặt thanh tú của Laura Ninety nhăn lại, cô ta lại định nói gì đó, nhưng dòng máu đỏ chảy ra từ chiếc mũi cao của cô ta đã chặn lại lời nói ấy.
Laura Ninety trợn mắt, nhìn từng dòng máu ào ào đổ xuống cổ váy của mình.
Bịch—
Laura Ninety đột nhiên ngã xuống mặt đất rồi bất tỉnh, mà theo thời gian máu từ mũi cô ta chảy ra càng ngày càng nhiều.
“Laura!!!”
“Tiểu thư Ninety!”
“Mau mau đưa cô ấy đến phòng y tế!”
…
Sự hỗn loạn rất nhanh liền bao trùm cả căn phòng, cả Violet Phatasdra giả mạo cũng không nhịn được mà đứng lên, đi theo đám học sinh đến phòng y tế.
Toàn bộ học sinh đã rời khỏi lớp, kéo theo sự hóng chuyện của các lớp khác ở ngoài hành lang.
Cửa phòng học cuối cùng cũng đóng lại, Vân Yến hạ khóe môi xuống, ý cười trong mắt cũng nhạt dần.
Trước mặt cô mà cũng dám dùng ma lực để hại người, còn hại đúng người cô muốn trả đũa nữa chứ.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ tâm trạng của Vân Yến, quỷ lực cuồn cuộn từ cơ thể cô tràn ra, xâm chiếm từng ngóc ngách trong căn phòng, cùng lúc đó tiếng cười man rợ vang lên:
“Bọn chúng gan dạ quá đi, ma pháp sư, cô mau thả tụi tôi ra để tụi tôi đánh nhau nè.”
“Ma pháp sư, cô muốn đánh chết bọn nhãi ranh đó hay không?”
Trên bức tường trắng muốt in bóng của những con quỷ và nụ cười xấu xí của chúng, cả căn phòng vì thế mà trở nên âm u đến nghẹt thở.
Đám quỷ nhỏ lanh chanh lên tiếng khiến đầu óc Vân Yến lại thành một mớ bòng bong.
“Ta muốn đánh chết các ngươi hơn.”
Cảm nhận được sự giận dữ của Vân Yến với mình, đám quỷ rụt vai rụt cổ chui lại vào người cô, căn phòng nhanh chóng trở lại bình thường.
Người gì mà dữ muốn chết, đụng một cái liền dở tính giang hồ chợ búa.
Vân Yến cụp mắt, thu lại sự hung hăng của mình lại, “Các ngươi cảm nhận được gì rồi?”
“Người hại cô đang ở trong lớp, nhưng cụ thể thì chưa rõ.” Một con quỷ đại diện lên tiếng.
“Ha hả.” Vân Yến vô cùng có lệ cười hai tiếng.
Đám quỷ: “…” Tự nhiên cười ghê vậy.
Có chút sợ nha.