Không phải tai nạn y tế, mà là một vụ giết người?
Hơn nữa, vừa rồi khi Hoắc Tư Tước còn ở đó, hai nữ phóng viên kia đã hỏi rất sắc bén, nói cái gì mà bác sĩ về nước? Và những bác sĩ bình thường trong bệnh viện này, điều này có nghĩa là gì?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng nhận ra rằng trong khi cô ngủ thì đã có chuyện gì đó đã xảy ra.
Ôn Hủ Hủ cầm điện thoại gọi cho bệnh viện kia.
“Alo? Chủ nhiệm Tưởng, tôi là Nancy đây. Tôi muốn hỏi là vụ việc kia của tôi đã có tiến triển gì chưa?”
“À Nancy hả. Đúng là chuyện ấy không liên quan gì đến cô cả. Sau khi giải phẫu thi thể, cảnh sát phát hiện nguyên nhân cái chết do trúng độc dẫn đến tắc mạch máu, không liên quan gì đến cô cả.”
Chủ nhiệm khoa nhận được điện thoại của cô thì vô cùng kích động, giải thích với cô.
Ôn Hủ Hủ nghe mà run tay.
“Những gì anh nói… đều là thật đúng không?”
“Tất nhiên là thật. Đây là kết quả thông báo của cảnh sát. Vả lại, chúng tôi cũng đã mời chuyên gia uy tín về Trung y đến giám định, kết quả cho hay cô không hề châm nhầm vị trí!”
Chủ nhiệm khoa nhấn mạnh lại bằng giọng vô cùng chắc nịch.
Thật ra trong sự việc này, không ai trong khoa tin chủ nhiệm Nancy mắc sai lầm. Bởi vì họ đều biết những việc mà kể từ khi cô bác sĩ nổi tiếng nước ngoài này trở về công tác tại đây đã làm cho bệnh viện.
Họ thấy cô xử lý rất nhiều ca khó.
Còn nhiều lần kiến nghị quyết định chưa hoàn thiện của Khoa Nội. Bác sĩ như thế thì sao lại mắc sai lầm được?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng kích động đến run rẩy cả người!
“…Rốt cuộc là làm sao? Tại sao tự nhiên lại nhận ra không phải lỗi do tôi?”
“Nhờ chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị phát hiện đấy. Chắc là cô không biết, cổ đông lớn nhất của bệnh viện chúng ta là tập đoàn Hoắc Thị. Hôm qua, vụ viện dậy sóng đã ảnh hưởng vô cùng lớn đến bệnh viện, truyền thông nước ngoài cũng để mắt đến. Thế nên sáng nay chủ tịch đã đến đây.”
“…”