Y rất nhanh liền hiểu ra ý của Tạ Lăng Du, một nắm tay bên tay khác lót dưới đầu gối của mình. Không biết là vì bất ngờ hay là như thế nào, Thanh Khâu Quyết cảm nhận được trái tim mình như đang nổi trống.
Như rượu mạnh vào họng thiêu đốt ruột gan, nhưng lại chẳng nếm được mùi vị gì.
“Ngô hoàng vạn tuế”. Mọi người đều bái xuống, đồng thanh hô lên.
Ở trong một biển người mênh mông, dường như chẳng thể nhìn ra bọn họ. Thanh Khâu Quyết không phải là không quỳ, chỉ là từ trước đến nay lưng y vẫn luôn thẳng, hành động đúng mực. Giờ phút này hắn cũng không cảm thấy có gì to tát, thầm nghĩ lạy người chết một cái cũng giống như đi viếng mộ Trọng Lục vậy.
Chỉ là lúc hạ gối xuống đột nhiên bị chèn một cái nắm tay, y cúi đầu nhìn tay áo Tạ Lăng Du và mình đan chéo vào nhau, phát hiện ra trái tim mình như bị thứ gì đó cào nhẹ một cái, không đau nhưng lại hơi ngứa ngáy.
“Chư vị ái khanh bình thân.” Tay áo Trọng Lục vung lên, ngồi ở nơi cao nhất.
Đợi mọi người đều bình thân ngồi xuống, Tạ Lăng Du mới lẳng lặng rụt tay lại. Thanh Khâu Quyết nhìn sang, trong ánh mắt không phải là sự giễu cợt và ác liệt thường thấy. Con ngươi đen nhánh chuyển động thăm dò ẩn ý, ở chỗ sâu hơn có một chút mờ mịt khó hiểu.
Rất lâu sau, y nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Có điều Tạ Lăng Du không nghe rõ, ghé lại gần hỏi: “Hả, gì cơ?”
Đáng thương cho lời cảm ơn ngàn năm khó gặp của người nào đó cứ như vậy mà bị bỏ lỡ.
Biểu cảm của Thanh Khâu Quyết hơi cứng đờ, chỉ vào hoa quả trên bàn nói: “Ta bảo ngươi ăn nho đi, ngọt.”
Tạ Lăng Du không nghĩ nhiều, nghe lời bóc một quả nếm thử. Ai ngờ vừa cho vào mồm thì bị chua cho không nói nên lời, biểu cảm vặn vẹo một lát, tí nữa thì chửi thành tiếng.
Lúc này, Trọng Lục ở ghế trên lộ ra một nụ cười hiếm có. Tạ Lăng Du thấy vậy liền thầm cười lạnh, vừa thấy là biết đánh được cái rắm gì tốt lành.
“Chư vị ái khanh dạo này có khỏe không?”
Trọng Lục chầm chậm nói, như chỉ là đang tán gẫu mà thôi. Những người không biết tin chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn nể tình nói mấy câu, bầu không khí lúc này mới thân thiện lên.
Trọng Lục cười gật đầu, quả nhiên là dáng vẻ của hiền quân.
Người ngồi bên phải hắn là một vị tăng nhân trông rất lãnh đạm. Người này là quốc sư do Trọng Lục khâm định – Đại sư Đăng Tịch, mặt mày thâm thúy, quanh người là loại khí chất như cao nhân lánh đời an tọa trên núi. Ánh mắt của ông rất lạnh nhạt, thoáng dừng ở một chỗ rồi lại như không có gì có thể lọt vào mắt ông, tất cả đều như cách một lớp lụa mỏng.
Chu Hỉ hắng giọng một cái, tiểu thái giám bên cạnh liền hiểu ý, vẫy tay với phía xa. Chỉ một lúc sau, một tiếng sáo cao ngạo thanh tịch vang lên. Mọi người đều sôi nổi dừng lại động tác, ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy tay áo thụng phất bay, nghe thấy tiếng đàn vang lên, các vũ cơ muôn vẻ thướt tha bước gót sen vào điện, sương mùi ở dưới chân nhẹ nhàng nổi lên từng đơt. Cơ thể các nàng như không có xương, dáng múa nhẹ nhàng tựa hồng nhạn, một cái nhấc mày một nụ cười cũng đẹp đến nao động lòng người, khiến cho người xem ngây ngốc cả ra.
Chư vị đại thần không kháng cự được mà thả lỏng, mặt không còn nghiêm túc căng thẳng, sôi nổi rót rượu nói cười với bàn bên cạnh, thuận tay lấy miếng hoa quả giải khát. Thanh Khâu Quyết ngồi ngay ngắn nhấp ngụm rượu, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với Tạ Lăng Du mấy câu.
Y đóng giả không chê vào đâu được, nghe được người trước đây toàn ngả ngớn nói tiếng người, Tạ Lăng Du lúc này mới bình tĩnh, quay sang thấy Hình Nhã Nhàn đang trò chuyện với một vị tiểu thư khác rất vui vẻ. Hai người che mặt mà cười, trông cũng không căng thẳng lắm.
Hắn nhìn tách trà, nhẹ nhàng nói: “Nhã Nhàn muội muội, trà nguội rồi kìa.”
Hình Nhã Nhàn gật đầu, tươi cười với vị tiểu thư kia: “Nói chuyện với Hứa tỷ tỷ vui quá, thế mà quên cả uống nước.”
Cô nương kia bị chọc cho cười không ngớt. Hình Nhã Nhàn cầm lấy ly trà từ từ uống mấy ngụm, vừa uống vừa đùa giỡn với vị tiểu thư Hứa gia kia. Lúc này Tạ Lăng Du mới yên tâm.
Trọng Lục ngồi trên long ỷ, thấy bọn họ vừa nói vừa cười, chẳng biết là ý gì mà hừ một hơi vô nghĩa.
Sắc mặt Chu Hỉ vẫn như thường, dường như chẳng hề nghe thấy tiếng hừ lạnh lùng này.
Đại sư Đăng Tịch không uống rượu, chỉ nhấp một ngụm trà nóng, nhắm mắt dưỡng thần giữa yến hội ồn ào.
Một lúc sau vũ cơ đều lui xuống hết, chẳng hay rượu đã quá ba tuần. Trọng Lục ngước mắt lên, Chu Hỉ liền hô: “Chư vị yên lặng.”
Tạ Lăng Du vẫn luôn để ý đến ghế trên, thấy vậy cũng buông chén rượu trong tay giống như mọi người. Trên mặt mọi người đã đỏ lên nhiều, chắc là cũng đã ngà ngà say.
Trọng Lục lúc này mới trầm giọng nói: “Các khanh có biết vì sao trẫm lại tổ chức cung yến này không?”
Phía dưới đều lặng thinh, không một ai dám tiếp lời.
Trọng Lục cũng không giận, tự mình nói tiếp: “Trong lúc quốc sư vân du tứ hải đã ngang qua một trấn nhỏ, trấn này đang bùng phát bệnh dịch. Hiện tại tình hình đang rất nguy cấp, chẳng biết chư vị ái khanh có ai bằng lòng đến Phồn trấn cứu trợ không?”
Lần này thì cả yến hội hoàn toàn nổ tung. Lúc đầu đầu óc mọi người còn hơi mơ hồ, lúc này đã bị dọa cho tỉnh cả người.
Trọng Lục thấy người bên dưới ngươi một lời ta một câu thảo luận, chẳng có lấy một người chủ động xin xuất trận, hắn nhíu mày tỏ ra mất kiên nhẫn: “Thế nào, các vị ngồi ở đây không có một ai bằng lòng sao?”
Nghe ra hắn không vui, các triều thần toát mồ hôi lạnh, lập tức đứng dậy quỳ rạp xuống, Trọng Lục phất tay: “Được rồi, đừng có mà kiểu này với trẫm. Các ngươi không muốn thì trẫm đành phải tự mình chọn vậy.”
Nghe thấy hai chữ “tự mình”, Tạ Lăng Du có linh cảm không hay.
Ánh mắt của Trọng Lục lúc lướt qua hắn có hơi dừng lại một chút. Tạ Lăng Du bình tĩnh, lại thấy Trọng Lục đột nhiên nhìn về phía Lâm Tiến đang vui sướng khi người khác gặp họa ở cạnh Lâm Thành: “Lâm gia công tử giờ tuổi cũng không còn nhỏ, có bằng lòng đi rèn luyện một phen không?”
Tạ Lăng Du hơi bất ngờ nhìn sang.
Lâm Tiến vốn còn đang định xem kịch, vừa nghe được lời này liền trắng bệch mặt ra, nhìn về phía cha hắn Lâm Thành như muốn cầu cứu.
Không ngờ rằng Trọng Lục lại đột nhiên sầm mặt lại: “Trẫm đáng sợ đến thế sao? Lâm Tiến, ngươi cứ nhìn Lâm tướng quân làm gì?”
Lâm Thành cau mày, đạp cho thằng con trai mình một phát dưới gầm bàn, ghì giọng quát lớn: “Nghĩ cái gì hả! Còn không mau quỳ xuống?”
Lâm Tiến hoang mang lo sợ quỳ xuống, run rẩy nói: “Tâu bệ hạ… bệ hạ… Thần, thần thật sự là không có kinh nghiệm, sợ làm hỏng chuyện lớn, tổn thất ngàn vạn mạng người ạ!”
Trọng Lục không nói gì, bầu không khí của yến hội trở nên căng thẳng. Lâm Tiến run như cầy sấy, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Lâm Thành cũng vô thức ngồi thẳng người, tay nắm thành quyền dưới tay áo. Lúc ông định đứng dậy xin, Trọng Lục đột nhiên bật cười, nỗi giận trên mặt biến thành mây khói: “Trẫm chỉ hỏi ngươi có bằng lòng đi rèn luyện hay không thôi. Ngươi không chịu thì ngồi xuống đi.”
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tiến lộ ra một cái chớp mắt mừng như điên, ngay sau đó ý thức được liền tém lại, dập đầu với Trọng Lục một cái: “Tạ long ân của bệ hạ!”
Trọng Lục xua tay, trong ánh mắt hiện lên sự kinh bỉ. Hắn quét mắt bốn phía, bỗng nhiên dừng lại ở một góc rồi lại một lần nữa nở nụ cười.