Đúng là có mười cái miệng cũng không làm lại Bạch Dĩ Thần. Lệ Mỹ Kỳ thở dài bất lực, đành im lặng chờ cậu ta dùng xong cơm tối.
– “Này Bạch Dĩ Thần, cậu nói thật đi, cậu thích tôi đúng không.”
Khụ! Khụ!
Bạch Dĩ Thần suýt nữa nữa bị nghẹn chết chính vì câu hỏi bất ngờ này của Lệ Mỹ Kỳ. Cậu ta cố gắng dùng nước nuốt trôi phần thức ăn còn sót lại, hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
– “Chị nhất thiết phải chọn ngay lúc này sao?”
Dạo gần đây biểu hiện của tên nhóc này rất lạ. Lạ ở chỗ chính là một ngày gọi điện cho Lệ Mỹ Kỳ những 5 lần, còn cả tin nhắn. Cô bạn sắp bị phiền chết rồi.
– “Cậu không được có ý đồ với tôi đâu đấy, tuyệt đối không được.”
– “Trai chưa vợ, gái chưa chồng yêu đương với nhau cũng đâu phải không được chứ.”
Nói rồi, ánh mắt nham nhở của Bạch Dĩ Thần cứ vậy mà nhìn về phía Lệ Mỹ Kỳ.
– “Hơn nữa, chị cũng có ý với tôi còn gì.”
– “Này cậu, cậu đừng nói bậy nha. Mắt thẩm mĩ của tôi đâu kém cỏi vậy chứ.”
Lệ Mỹ Kỳ sắc mặt đỏ bừng, lập tức biện hộ.
– “Cậu có ăn nữa không? Không ăn nữa thì về thôi.”
Hai người này, tình thì có nhưng vẫn thấy móc mỉa nhau.
Hôm nay là cuối tuần, Trình Chí Viễn lại theo như lời hẹn đến đón con gái đi chơi. Mọi khi đến trung tâm thương mại, rồi lại đến khu vui chơi. Vậy nên, hai bố con quyết định thay đổi địa điểm, bắt đầu với bộ môn mới, đó chính là tô tượng.
Ngồi một bên, ngắm nhìn con gái đang chăm chú tô màu, hắn bất giác mỉm cười. Cuộc sống của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một cái đuôi nhỏ thích bám người như thế chính là niềm hạnh phúc mà ông trời ban tặng.
– “Eri, nếu như con không gặp babi nữa, con có buồn không?”
Trình Chí Viễn thấp giọng hỏi cô bé.
Trẻ con đúng là tinh nghịch, chẳng biết tô kiểu gì lại lấm lem trên gương mặt, đến cả hai bàn tay cũng đầy màu sắc. Hắn bật cười bất lực, cẩn thận lấy khăn lau tay cho con.
Cô bé vẫn vô tư nhìn bố.
– “Babi không cần Eri sao?”
– “Babi yêu con nhất trên đời, sao lại không cần chứ?”
Hắn mỉm cười, véo má cô bé cưng chiều đáp.
– “Eri cũng yêu babi nhất trên đời.”
Nghe được giọng nói non nớt này của con, chẳng hiểu sao hắn thấy có chút không nỡ. Cô bé chỉ mới gần 3 tuổi, vẫn rất cần có bố mẹ bên cạnh. Tuổi thơ của con trôi qua nhanh chóng, hắn muốn bản thân mình sẽ luôn xuất hiện trong những đoạn phim đó lưu giữ những ký ức bên con.
Thật ra, những ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ đến lời của Trình Thanh Phong, rồi lại đến Lục Tử Anh… Mặc dù không muốn, nhưng hắn chỉ còn cách trở về Pháp, tránh xa Lục Tử Anh để cô có thể hạnh phúc vui vẻ sống một cuộc sống như cô mong muốn.
– “Babi!”
Nhìn thấy nét mặt trầm ngâm của bố, cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn khẽ lay người hắn.
Trình Chí Viễn lặng lẽ xoay mặt đi nơi khác, nhanh chóng xử lí đôi mắt ửng đỏ của mình. Không biết vì sao, dạo gần đây hắn rất dễ xúc động, trước đây hắn không phải người như vậy.
– “Eri à, chúng ta đi ăn một chút thôi con. Ăn xong rồi chơi tiếp được không?”
– “Vâng ạ!”
Thời gian ở cùng con, hắn trân trọng từng phút một. Hi vọng những phút giây này, cô bé sẽ thấy hạnh phúc vui vẻ. Và cũng hi vọng rằng, đoạn ký ức đẹp đẽ này cô bé sẽ mãi mãi không quên.
Trình Chí Viễn hoàn toàn không hay biết rằng, trong lúc hắn đang bận rộn vui chơi cùng con gái thì ở nhà lại đang có một cơn thịnh nộ chờ hắn.
…
Sau khi cho trợ lý Châu tìm hiểu kỹ mọi chuyện, ông Trình tức giận ném luôn túi phong bì màu nâu sẫm lên bàn, tức giận mắng cho bà Trình một trận.
Tuy nghiêm khắc, hay la mắng hắn. Nhưng ông vẫn tuân tủ quy tắc không xen vào chuyện đời tư của con cái. Bằng chứng là những chuyện hoang đường mà Trình Chí Viễn giấu kín, ông Trình cũng không can thiệp. Sở dĩ những chuyện chơi bời lêu lổng của hắn ở Pháp truyền đến tai ông, chính vì những chuyện đó diễn ra quá rõ ràng, nhìn vào cũng đã thấy. Hôm nay cho người điều tra mọi chuyện, đúng là đưa ông từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
– “Bà hay thật đấy! Còn dám bao che cho nó làm ra chuyện hoang đường đó. Hoàng Ánh Hồng, bà xem tôi không ra gì đúng không?”
Ban đầu bà Trình còn không biết nguyên nhân gì khiến Trình Chí Kiên đang yên đang lành lại lên cơn thịnh nộ. Nhưng rồi bà nhìn đến chỗ hồ sơ trên bàn, còn những bức ảnh chụp Trình Chí Viễn bế theo một cô bé đến trung tâm trò chơi thì bà mới phát giác ra được chuyện gì.
Bà Trình run rẩy chẳng biết giải thích như thế nào, ánh mắt lại va phải bức ảnh chụp ba người, một gia đình nhỏ, người phụ nữ trong ảnh lại là Lục Tử Anh.
– “Sao… Sao lại là Lục Tử Anh”
Bà Trình kinh ngạc hỏi.
– “Còn hỏi sao? Tôi mới là người đang hỏi bà đó.”
Bà Trình có phần ngớ người. Khi đó bà chỉ biết đứa bé đó, còn mẹ của đứa trẻ là ai thì Trình Chí Viễn vẫn một mực không muốn nói.
Không những bà Trình, ngay cả ông Trình cũng được một phen kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Lục Tử Anh.
– “Tôi thật sự không biết mẹ của đứa trẻ đó là con bé Lục Tử Anh kia mà!Khi không ông lại lớn tiếng trách tôi.”
Bà Trình oan ức lên tiếng.
– “Gọi nó về đây ngay, ngay lập tức!”
Trình Chí Kiên quát.