– Chờ chút nữa, ngươi sẽ quỳ gối ở trước mặt ta, cầu ta tha thứ!
– Ngươi là không có uống thuốc, hay uống quá liều?
Lăng Hàn cười nói.
Trình Hưởng không nói nữa, khóe miệng hơi giương lên, làm ra một bộ cao thâm khó dò.
Người càng ngày càng nhiều, mới đầu mọi người còn đi đi lại lại, tụ hội như vậy cũng là cơ hội lập quan hệ, làm ăn tốt, nhưng sau khi người càng ngày càng nhiều, mọi người cũng dồn dập ngồi xuống, chờ đợi tiệc rượu bắt đầu.
Ân oán của hai nhà Trình, Lăng, mọi người đều nhìn ở trong mắt, đây là hai thế lực mạnh nhất Thương Vân Trấn, hiện tại nếu Trình gia cúi đầu với Lăng gia, như vậy sau này liền lấy Lăng gia độc tôn.
Vì thế, nên ngày hôm nay có nhiều người dự họp như vậy, là muốn tận mắt chứng kiến.
Rất nhanh, Trình Văn Côn đứng lên, hướng về bốn phía ép ép tay, ra hiệu có lời muốn nói, mọi người vốn xì xào bàn tán đều ngừng nói chuyện, trong đại sảnh có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Là muốn chịu thua Lăng gia sao?
– Ngày hôm nay Trình mỗ mời mọi người đến, chính là vì giới thiệu cho mọi người một người.
Trình Văn Côn mở miệng nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ.
Chuyện gì thế này, không phải là Trình gia chịu thua sao, sao biến thành yến tẩy trần cho người nào đó? Nếu sớm biết như vậy, đại bộ phận người sẽ không đến a.
Xoạt, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lăng Đông Hành, hiện tại Trình gia xếp đặt như thế, khó chịu nhất đương nhiên là Lăng gia gia chủ, mọi người muốn nhìn hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng để mọi người thất vọng là, trên mặt Lăng Đông Hành vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, phảng phất căn bản không có để ở trong lòng.
Trình Văn Côn tiếp tục nói:
– Người này, chính là cháu trai của Trình mỗ, Trình Khiếu Nguyên, năm mười ba tuổi liền rời khỏi gia tộc, bái làm môn hạ của một vị Trưởng lão Thạch Lang Môn, bây giờ tu vi có chút thành tựu, nên về nhà thăm viếng.
Thạch Lang Môn!
Mọi người giật mình, Thạch Lang Môn là bá chủ chu vi ngàn dặm, nắm giữ quyền sinh sát mấy chục thôn trấn đẳng cấp như Thương Vân Trấn, có thể nói một phương chư hầu. Trình Văn Côn đột nhiên đánh ra lá bài này, hiển nhiên là không dự định chịu thua Lăng gia, mà là muốn dùng Thạch Lang Môn đến áp chế Lăng Gia.
Có điều Trình Khiếu Nguyên dù sao chỉ là đệ tử của một tên trưởng lão Thạch Lang Môn, năng lượng có hạn a?
– Lần này Khiếu Nguyên trở về, còn vinh hạnh mời tới một vị quý khách tôn kính!
Trình Văn Côn tươi cười, đây mới là đòn sát thủ của hắn.
– Cho mời Trần Phong Liệt Trần Trưởng lão!
Trưởng lão!
Thạch Lang Môn Trưởng lão? Vậy cũng là Dũng Tuyền Cảnh a!
Trình Văn Côn vỗ tay, ở dưới hắn lôi kéo, những người khác cũng dồn dập vỗ tay. Lúc này, chỉ thấy một lão giả từ trong phòng khách đi ra, vóc người trung tầm, mặc quần áo đỏ, tóc đen, da thịt hồng hào, lộ ra một loại ánh sáng yêu dị.
Sau hắn, lại đi ra một thanh niên, xuôi tay cúi đầu, có vẻ vô cùng cung kính.
Không cần phải nói, lão giả kia nhất định là Trần Phong Liệt, mà thanh niên chính là Trình Khiếu Nguyên.
Trần Phong Liệt nhanh chân đi đến chủ bàn, không coi ai ra gì ngồi xuống, có vẻ cực kỳ ngạo mạn. Nhưng đối với thái độ của hắn, không người nào dám biểu đạt không vui, bởi vì người ta là cường giả Dũng Tuyền Cảnh, cho dù chỉ là Dũng Tuyền tầng một cũng có thể nghiền ép Tụ Nguyên tầng chín, đây là thiết luật của võ đạo.
Hắn từ đầu tới đuôi không nói một lời, dưới cái nhìn của hắn, đây là chuyện đương nhiên, nơi này căn bản không có người đáng giá hắn mở miệng, nếu không phải Trình Khiếu Nguyên cầu khẩn nhiều ngày, hắn là sẽ không hạ mình tới đây.
Trình Văn Côn cho Lăng Đông Hành một ánh mắt đắc ý, ý tứ là ta đã mời Thạch Lang Môn Trưởng lão tới, ngươi còn dám đối phó ta sao?
Trình Khiếu Nguyên cũng không có bồi tiếp Trần Phong Liệt ngồi ở chủ bàn, mà đi tới bên cạnh Trình Hưởng ngồi xuống, bệ vệ, khí thế mười phần.
Tên này là Tụ Nguyên Cảnh, có lẽ đột phá không bao lâu, hiện tại chỉ là Tụ Nguyên tầng một.
– Hưởng đệ, nghe nói trước đó vài ngày ngươi luận bàn với người, bị thua?
Trình Khiếu Nguyên nói với Trình Hưởng.
– Tài nghệ không bằng người, ai!
Trình Hưởng cố ý thở dài.
– Ồ?
Trình Khiếu Nguyên nhíu mày, nói.
– Thua ai? Ta cũng muốn gặp một hồi!
– Khà khà, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
Trình Hưởng nhìn về phía Lăng Hàn.
– Chính là vị thiếu niên tuấn kiệt này sao?
Trình Khiếu Nguyên cười lạnh, cũng nhìn lại Lăng Hàn, khiêu khích nói.
– Có dám luận bàn với ta không?