Nhận được câu trả lời của Tước Thu, không hiểu sao An Úy Nhiên lại thở phào. Dù thừa nhận hay không thì trong tiềm thức anh ta cũng không hy vọng Omega trước mặt sẽ căm ghét mình vì chuyện kia.
Khi ngang qua Figo, An Úy Nhiên thấy rất rõ ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt hừng hực trong mắt đối phương. Alpha trẻ tuổi kia nghiến chặt răng, siết chặt nắm đấm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đánh anh ta một đòn thật mạnh.
Bước chân Alpha sói tuyết thoáng khựng, tuy chỉ là động tác rất nhỏ nhưng đa số người có mặt ở đây đều thấy rõ. Trong phút chốc bọn họ đều lo lắng cho Figo, sợ cậu ta bị Alpha cấp S này xé thành mảnh vụn không thương tiếc.
Nếu An Úy Nhiên muốn thì anh ta thừa sức làm việc này.
Dù sao hôm qua người ra tay với An Úy Nhiên trước chính là Figo. Mặc kệ An Úy Nhiên đã làm gì, thân phận của anh ta vẫn là thầy giáo của Figo. Trong trường quân đội Darkness, trừ phi bị đe dọa đến tính mạng, nếu không thì học viên không có quyền mạo phạm giáo viên của mình.
Tước Thu bất an nhìn Figo. Cậu không sợ An Úy Nhiên vô cớ gây sự, chỉ lo Figo thiếu kiềm chế mà tấn công anh ta lần nữa. Hôm trước Figo gặp may, không gây hậu quả nghiêm trọng nên mới thoát nạn, nhưng hiện tại thì chưa chắc.
Điều bất ngờ là An Úy Nhiên không trừng phạt Figo, mà Figo cũng kiềm chế được ý muốn xông lên báo thù cho đội trưởng. Nguyên nhân là do An Úy Nhiên đã hứa với Tước Thu sẽ bỏ qua cho Figo; còn Figo thì từ khi được Tước Thu an ủi, cậu đã dặn lòng sẽ không để Tước Thu lo lắng về chuyện của mình nữa.
Nhờ một Omega, mà hai Alpha tạm thời giảng hòa với nhau.
An Úy Nhiên tiếp tục cất bước, trước khi nhấc chân anh ta bỗng nói với Figo rằng: “Tôi biết cậu căm thù tôi, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Khi nào cậu thực sự trưởng thành đến mức có thể chiến đấu với tôi, thì hãy nhắc đến chuyện báo thù.”
Trong chớp mắt, Figo siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh trên cổ và trên mu bàn tay nổi lên, cho thấy cậu ta đang phải chịu một nỗi đau rất lớn. Figo nhịn rồi lại nhịn, cố gắng kìm nén xung động do hận thù điều khiển, ép bản thân phải tỉnh táo lại.
Không được trở thành con thú hoang bị cảm xúc chi phối, Figo, mày phải chứng minh cho Thu Thu thấy rằng mày là một Alpha có thể giữ được lý trí ở mọi lúc mọi nơi.
Cậu ta tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác. Đôi mắt thú bị bao phủ bởi những tia máu đỏ ngầu, ánh mắt Figo nhìn chằm chằm An Úy Nhiên như muốn nứt ra. Cậu ta nghiến răng nói: “…Sẽ có một ngày.”
“Sẽ có một ngày, anh nhất định phải trả giá, đến lúc đó chắc chắn tôi sẽ dành tặng anh một cú đấm đúng nghĩa nhất.”
An Úy Nhiên ngoảnh đầu nhìn Alpha hổ đang đe dọa mình mà cười mỉa, những lời như vậy anh ta đã nghe qua vô số lần, trong lòng không hề gợn chút sóng nào.
“Vậy cậu cứ thử đi, tôi sẽ chống mắt lên xem.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt tất cả học viên, lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt rồi cất cao giọng nói: “Hôm qua là chuyện ngoài ý muốn. Tôi nghĩ rất nhiều người trong các cậu còn chưa kịp làm quen với tôi. Nhưng không sao, các cậu chỉ cần nhớ kỹ, học viên mà tôi dẫn dắt nếu không liều mạng huấn luyện trong trường học thì chỉ có thể chờ chết trên chiến trường.”
An Úy Nhiên đi qua trước mặt từng học viên. Trong thời gian ngắn anh ta đã dùng hiệu suất cao nhất để nhớ kỹ gương mặt từng người.
“Còn tôi, tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của các cậu. Có sống sót trong cuộc chiến tàn khốc hay không, thậm chí có thể sống đến cuối cùng hay không, hoàn toàn là lựa chọn của chính các cậu!”
“Nghe rõ chưa hả?!”
Các học viên ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đồng loạt hô vang: “Rõ!”
“Dù là khóa nào của hệ chiến đấu cũng có ba quy tắc, cho dù các cậu quên hết mọi thứ thì cũng không bao giờ được quên ba quy tắc này!”
Ánh mắt An Úy Nhiên rất gai góc. Cơ thể anh ta giống như thanh kiếm sắc bén đã rời vỏ, khí thế khôn lường.
“1. Là đàn ông đích thực thì không được ức hiếp bất cứ một Omega nào.”
“2. Vinh quang của đế quốc là điều tối thượng, phải cống hiến hết thảy của bản thân cho đế quốc: thanh xuân, sức khỏe, tình yêu, thậm chí là tính mạng.”
“3. Tôi sẽ tự tay xử quyết những học sinh phát tác bệnh gen.”
“Nghe rõ chưa hả?!”
Nghe tới điều cuối cùng, các học viên có chút do dự nhưng cuối cùng bọn họ vẫn ưỡn bộ ngực còn non nớt và nói đầy kiên định: “Rõ!”
Tước Thu không nói gì, bình tĩnh nhìn An Úy Nhiên, trong mắt như có những đốm sáng rạng rỡ.
“Nếu đã lựa chọn gia nhập hệ chiến đấu thì chắc hẳn các cậu đều đã chuẩn bị tâm lý trước khi lựa chọn rồi. Vậy tôi không nói nhiều nữa, bắt đầu huấn luyện.”
An Úy Nhiên giống như con sư tử oai hùng trong thời kỳ đỉnh cao, sau khi tuần tra lãnh địa và con dân của mình, nó lại quay trở về nơi mà mình đứng lúc ban đầu. Mái tóc màu bạc của anh ta bị cơn gió lớn thét gào thổi tung, khiến cho anh ta trông giống như một con sói bạc đang chiến đấu giữa vùng đất ngập tràn băng tuyết.
“Bài học đầu tiên khi gia nhập hệ chiến đấu, các cậu không cần phải học cách khống chế tinh thần lực, không cần học cách khống chế dị năng, không cần học các kỹ năng chiến đấu lợi hại, cũng không cần học cách điều khiển người máy hay chiến lược tấn công.”
“Các cậu chỉ cần học được một thứ, đó chính là…”
Ánh mắt An Úy Nhiên mất dần độ ấm, khóe miệng khẽ cong thành một nụ cười lạnh lẽo khiến cho nhóm học viên đều nom nớp run sợ.
“Chiến đấu.”
Chiến đấu vì bản năng xui khiến, chiến đấu vì hy vọng sống sót.