“Đừng có bảo với tôi là em không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhé.”
Hạ Vy nghe vậy vội vàng nhìn lại quần áo trên người.
Thiên Minh cười thành tiếng:
“Đồ ngốc. Em nghĩ cái gì vậy hả?”
“Tôi đã hứa là không tự ý làm chuyện đó với em mà.”
Hạ Vy ngồi bật dậy, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Thiên Minh rồi lập tức rời khỏi giường.
Thiên Minh bước theo Hạ Vy, vội vàng ôm lấy cô từ phía sau.
“Hạ Vy. Em chuyển tới đây ở cùng tôi có được không?”
Hạ Vy bất ngờ vì hành động của Thiên Minh, cô gỡ tay anh ra, xoay người lại hỏi:
“Trong hợp đồng giữa chúng ta đâu có điều khoản nào như vậy.”
Thiên Minh kéo Hạ Vy lại gần mình, ôm chặt lấy cô không buông.
“Quên bản hợp đồng đó đi.”
“Tôi đã hứa với bản thân là sẽ luôn bảo vệ em.”
“Em hãy ở lại đây, ở bên cạnh tôi có được không?”
“Em có biết hôm qua tôi đã sợ thế nào không? Nếu tôi xuất hiện muộn hơn có thể em đã mất mạng rồi Hạ Vy.”
“Tôi sợ. Rất sợ em có biết không?”
Hạ Vy ngước nhìn Thiên Minh. Những lời anh nói đều giống như xuất phát từ tận đáy lòng.
Hạ Vy vươn tay, lau đi những giọt nước mắt của Thiên Minh.
“Anh đừng khóc.”
Thiên Minh lắc đầu:
“Tôi không khóc.”
Hạ Vy bật cười:
“Còn chối. Vậy nước ở đâu mà ướt tay tôi vậy?”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“À. Là nước miếng nha.”
“Tại ở gần em khiến tôi đói bụng đó.”
Hạ Vy không nhịn được, lấy tay đánh vào người Thiên Minh.
“Ăn nói bậy bạ.”
Thiên Minh để mặc cho Hạ Vy trút giận.
Anh nhoẻn miệng cười, chỉ tay vào chiếc thùng tôn ở góc phòng:
“Hành lý cũng được Trần Vĩnh gửi tới đây rồi.”
“Em còn không mau đồng ý.”
Hạ Vy giật mình nhận ra chiếc thùng tôn từ thời sinh viên của mình. Chiếc thùng được đích thân Trần Vĩnh dẫn cô đi mua.
“Anh… Tại sao lại như vậy chứ?”
Thiên Minh mỉm cười, kéo Hạ Vy xuống dưới tầng một biệt thự.
“Ăn sáng đi đã. Nếu không có gì vào bụng tôi không có sức kể cho em nghe mọi chuyện đâu.”
Hạ Vy ngoan ngoãn nghe lời Thiên Minh. Bản thân cô cũng mệt mỏi vì đã có quá nhiều biến cố xảy ra.
Sau khi nghe Thiên Minh thuật lại mọi chuyện, cô hiểu anh trai mình gửi hành lý tới vì thực sự nghĩ hai người bọn họ đang là một đôi. Trần Vĩnh còn nhắn tin khuyên Hạ Vy tránh đi vài ngày, chuyện ở nhà anh sẽ tự giải quyết.
Đột nhiên Hạ Vy nhớ tới người đàn ông tối qua. Cô hỏi Thiên Minh:
“Người hôm qua… là anh trai của chủ tịch sao?”
Thiên Minh khẽ gật đầu.
“Trịnh Đình Thành nổi tiếng là kẻ ăn bám, không những thế ông ta còn rất háo sắc. Nghe chú Thanh nói hồi trẻ Trịnh Đình Thành dù có vợ con vẫn cặp kè với phụ nữ bên ngoài khiến cả gia đình phải đau đầu.”
Nói xong, Thiên Minh tiếp lời:
“Em yên tâm đi. Từ giờ ông ta không dám xuất hiện nữa đâu.”
Hạ Vy tò mò hỏi:
“Chuyện hôm qua tôi không nhớ được nhiều. Anh kể lại được không?”
Thiên Minh tủm tỉm cười. Anh không có ý định kể chi tiết chuyện đánh đấm của mình cho Hạ Vy nghe. Thiên Minh nói ngắn gọn:
“Tôi đánh lão già mất nết đó rồi có người tới hốt lão đi.”
“Tôi đưa em về rồi hai chúng ta ngủ chung như em thấy đấy.”
Hạ Vy tức giận, trừng mắt nhìn Thiên Minh:
“Anh mà còn nói bậy tôi sẽ không thích anh nữa đâu.”
Thiên Minh dừng động tác, tiến tới gần Hạ Vy:
“Em nói lại đi Hạ Vy.”
Hạ Vy nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt khó hiểu. Cô nhắc lại:
“Tôi nói là anh mà còn nói bậy tôi sẽ không thích anh nữa đâu.”
Thiên Minh cười thành tiếng, ánh mắt sáng lên niềm hạnh phúc.
“Em nói thích tôi.”
“Hạ Vy thích Thiên Minh.”
Hạ Vy ngượng ngùng vì nhận ra bản thân “lỡ lời”. Hai má của cô nóng dần lên. Cô biết bản thân chưa từng có ác cảm với Thiên Minh. Từ khi hai người bọn họ ở gần nhau, tuy rằng cũng nảy sinh không ít phiền phức nhưng anh rất tốt với cô. Mãi tới đêm hôm qua, khi rơi vào tình huống nguy hiểm, Hạ Vy mới biết cô thực sự coi trọng anh thế nào.
Thiên Minh cười tới híp cả mắt, anh kéo Hạ Vy ra khỏi ghế, nhấc bổng cô lên rồi quay tròn mấy vòng. Mãi tới khi Hạ Vy kêu chóng mặt, nôn khan anh mới dừng lại.
Thiên Minh tủm tỉm cười, đưa tay vuốt vuốt mấy cái dọc sống lưng của Hạ Vy:
“Hạ Vy nhà ta thật yếu. Lần sau sẽ không chơi trò này nữa.”
…
CHUYỆN BÊN LỀ: NHÓM CHAT MỸ NHÂN GIA TỘC HỌ PHÙNG
Liên xinh gái: Trời ơi, cô Hạ Vy có thai rồi. Cậu Thiên Minh vừa bế cô lên quay mấy vòng, đầu còn áp vào bụng cô ấy nữa. Chắc em bé trong bụng khó chịu, đạp mạnh khiến cô Hạ Vy bị nôn khan.
Linh Nga đại tổng quản: Cái gì? Sớm như vậy sao? Cậu Thiên Minh thật là…
Đại công chúa Thiên Trang: Hôm qua em bắt mạch bé Vy còn chưa có gì trong bụng mà.
Hậu Hoàng: Thì đêm qua có. Nòng nọc cũng có thể khiến người ta nôn khan.