Bả vai Nghiêm Mặc lại xúi quẩy.
Dù sao thì, hắn đã được mang ra khỏi cái ‘nhà tù’ kia, cơ hội chạy thoát liền ở trước mắt!
Con chim ngu ném hắn vào dòng suối nhỏ cạnh biển cỏ bồng.
“Tùm!” Bọt nước văng tung trời, môi Nghiêm Mặc chạm vào dòng nước lạnh lẽo, không có mùi lạ.
Hắn không há mồm uống, mà chậm rãi ngồi dậy. Mặc cho dòng nước mang chất thải đi xa. =))
Quay đầu nhìn lại cột đá, lúc này mới phát hiện trên đỉnh cột đá là một cái bệ trũng, mà con chim ngu kia xây tổ ngay trong cái bệ trũng. Dưới đáy bệ trũng có một khe hở chứ không hoàn toàn bịt kín, khe hở đó chắc là chỗ để nước đọng chảy ra khỏi tổ chim, trên cột đá có thể thấy rõ một vệt nước đen chảy ra từ tổ chim.
Hắn bắt đầu đánh giá xung quanh, dòng suối này rất cạn, nước suối trong vắt, trong suối có rất nhiều loại đá cuội nửa trong suốt to bằng bàn tay, thỉnh thoảng còn thấy vài còn cá bơi qua.
Vết thương ở bả vai vẫn còn chảy máu, máu rơi vào nước suối liền loan ra rồi biến mất.
Nghiêm Mặc cố hết sức đứng dậy, đi lên bờ.
Sau đó hắn liền thấy một lượng xương lớn của đủ loài động vật rải rác trên bờ, trong vài bụi cây thấp bé còn có không ít da lông động vật chưa bị hư thối.
Thì ra nơi này mới là ‘phòng ăn’ của chim mặt người!
“Tỏm tỏm!” Có tiếng vật gì rơi xuống nước.
Nghiêm Mặc quay đầu lại, liền thấy một cái ‘gáo’ vỏ dưa trôi theo dòng nước đến trước mặt hắn.
Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật, con chim này thích sạch sẽ ghê.
Chim mặt người như rất phẫn nộ, lại như không thể làm gì, nó vứt cái thứ đáng sợ làm cả tổ của nó thối ra ngoài, tuy lúc nó dùng móng vuốt cắm vào, thứ đáng sợ bên trong còn chảy ra không ít. Nhưng không sao, ngày mai trời sẽ xả lũ, qua ngày mai, tổ của nó sẽ không có mùi thối kinh khủng này nữa.
Chim mặt người đáp xuống dòng suối, đi tới đi lui vài bước, nó không thích tắm, nhưng đi như vầy có thể rửa móng.
Đêm nay có nên mang quái hai chân nhỏ sang cái tổ khác của nó không?
Có điều trước đó, nó phải dạy con quái hai chân nhỏ không biết ở sạch này, để quái hai chân không thải bậy trong ổ nó nữa!
Giống nó, trước giờ toàn là vừa bay vừa thải, không bao giờ thải trong tổ mình.
Nhưng quái hai chân nhỏ không thể bay, làm sao mới dạy nó bay được đây?
Nếu quái hai chân nhỏ tự bay ra ngoài thì được rồi, thải xong thì trở về, vậy có tốt hơn không?
Nghiêm Mặc cho rằng con chim ngu tức giận, dẫn hắn đến ‘phòng ăn’ là định ăn hắn, hắn liền lụm hai cục đá cuội rồi bỏ chạy!
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, canh lúc con chim ngu kia không để ý đến hắn, liền co giò chạy vào lùm cây cách đó không xa, định sau đó sẽ chạy thẳng vào rừng, như vậy con chim ngu sẽ không vào được, hắn cũng tạm thời an toàn.
“Kiệttt ——!” Chim mặt người phát ra tiếng kêu rít khác với bình thường, cánh phạch một cái, vọt qua đây.
Nghiêm Mặc chạy vào lùm cây, vừa mới đi vào hắn liền hét thảm: “A a a ——!”
Vừa rồi rõ ràng hắn đã quan sát, cái bụi cây này coi như an toàn, nhưng vì sao bụi cây thoạt nhìn không có gai, lại tiết ra chất nhầy?
Lúc hắn chạy vào làm đứt mấy cọng dây leo, mớ dịch nhầy xanh biếc dính vào người, lập tức khiến da hắn nóng rát đau đớn, thật giống như bị một thanh sắt nung đỏ ịn lên.
Đáng thương cho Nghiêm Mặc vừa mới chạy vào, lại phải nhanh chóng lộn ngược trở lại, lủi thẳng vào dòng suối cách đó không xa.
Chim mặt người nhìn con quái hai chân nhỏ quay đầu chạy về thì thu cánh lại, chậm rãi bước tới bên bờ suối.
“Kiệttt! Ục ục, ục ục.” Mi là con quái hai chân ngu nhất mà ta từng gặp, dám chạy cắm đầu vào Nước Bọt Lôi Thần.
“Tùm!” Nghiêm Mặc vọt vào trong suối, liều mạng tẩy rửa dịch nhầy trên người mình.
Ngâm vào nước lạnh tuy khiến hắn dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng không bớt đau hoàn toàn, hơn nữa, chỗ làn da bị dịch nhầy dính vào sưng đỏ lên, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Vậy đó! Dù hắn có thoát khỏi miệng chim thì có sống nổi ở ngoài hay không?!
Ha ha ha! Nằm mơ đi!
Nhìn xem, cho mày cơ hội đào tẩu mà mày chỉ có thể chạy ngược trở về!
Nước mắt Nghiêm Mặc không ngừng chảy xuống, không phải thương tâm, mà là nước mắt sinh lý không thể ức chế được, da hắn sưng đỏ như bị phỏng, đau quá đau.
Nếu hắn không ghét bỏ áo da thú bị dính nước tiểu mà nhất thời vứt mất, lúc đó hắn còn mặc áo thì cũng không đến mức bị phỏng nhiều như vậy.
Chim mặt người đi qua đi lại phía sau hắn: “Kiệt!”
Đừng có chạy loạn, ngu ngốc, quanh đây rất nguy hiểm.
Mà sao mi lại lột da mình vậy? Mi không thấy lạnh hả?
Chim mặt người nghiêng đầu, cánh vỗ phạch phạch, lại lần nữa bay trở về tổ mình.
“Bịch!” Lần này rơi xuống là cái áo da thú của hắn.
Nghiêm Mặc không nói gì mà nhìn áo da thú từ từ chìm xuống đáy nước, lại lần nữa cảm thấy thật hối hận.
Nước suối không làm đau đớn trên người hắn giảm đi, hắn cần tìm dược vật để trị liệu.
Lúc Nghiêm Mặc vội vã tìm kiếm quanh đó có thảo dược phù hợp hay không, con chim mặt người đã cúi đầu ngậm một cục đá cuội nửa trong suốt từ trong nước ra đưa tới trước mặt hắn.
Nó có ý gì đây?
Nghiêm Mặc không lập tức nhận lấy.
Chim mặt người có hơi sốt ruột, ngậm cục đá chà chà lên vết thương sưng đỏ nhất trên eo hắn.
Khi cái miệng nó lại chạm tới da hắn trước, lập tức, Nghiêm Mặc kêu thảm một tiếng như bị người ta rạch một dao trên miệng vết thương.
Chim mặt người nghiêng đầu, lần này nó ngậm đá cuội củng củng vào tay cậu thiếu niên, cầm, cầm!
Nghiêm Mặc hiểu ra, hắn cầm lấy cục đá cuội, thử nhẹ nhàng ấn lên chỗ da sưng đỏ bị dính dịch nhầy của mình, lăn qua lăn lại.
Cảm giác lạnh thấu xương lập tức truyền vào từ miệng vết thương.
Một lát sau, miệng vết thương được hắn dùng đá cuội lăn qua một lần, cảm giác nóng rát khó chịu ngày càng giảm đi.
Nghiêm Mặc phát hiện có hiệu quả, lập tức khom lưng cầm một cục đá cuội lên, hai tay hai cục, ấn ấn chà chà lên các miệng vết thương.
Sau chuyện này, Nghiêm Mặc tạm thời không còn tâm tư chạy trốn, hắn có thể cảm giác được, con chim mặt người nhìn thì đáng sợ nhưng tựa hồ không xem hắn như thức ăn, mà như đang nuôi một con… thú cưng thì đúng hơn.
Cùng ngày đó, hắn lại bị nó mang trở về tổ, có điều lần này hắn không để nó quắp lấy vai mình, mà hắn chủ động ôm lấy mắt cá chân nó.
Con chim mới đầu không quen bị ôm chân cho lắm, còn vung lắc muốn hất hắn xuống.
Nghiêm Mặc ôm chặt cứng, mặc kệ con chim mang hắn bay vòng vòng trên không, thẳng đến khi nó bay lên cái tổ, hắn cảm thấy độ cao tương đối an toàn, mới buông tay nhảy xuống.
Chim mặt người làm như rất kinh ngạc, hai chân chụp lấy thành tổ nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, trong yết hầu phát ra tiếng ‘ục ục’.
Bây giờ Nghiêm Mặc đã có thể đưa ra một suy đoán đơn giản, mỗi khi con chim lớn phát ra tiếng ‘ục ục’, phần lớn đều là tâm tình nó đang vui. Nếu phát ra tiếng ‘kiệt’, tông nhẹ thì bình thường, nhưng tông cao hoặc âm sắc bén nhọn, thì là đang cảnh cáo hoặc phẫn nộ.
Con chim lớn nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, mùi thối trong tổ chim tuy không nặng nữa, nhưng con chim đó vẫn không muốn ở lại thêm chút nào, bỏ hắn ở đó cả một buổi tối không thèm ngó ngàng.
Ngày hôm sau, mưa to tầm tã trút xuống.
Không có chỗ trú mưa, Nghiêm Mặc chỉ có thể chui vào một góc trong tổ chim rồi dùng tấm da thú để che mưa, hắn còn bưi cỏ khô và lông chim đắp lên người, nhưng dù vậy, hắn vẫn lạnh đến phát run.
Rõ ràng ngày hôm qua trời còn ấm áp, nhưng hôm nay chỉ mới mưa to một trận mà nhiệt độ tụt xuống như trời đổ tuyết, làm lòng người thật phiền muộn.
Con chim kia không biết bay đi nơi nào, tìm nơi trú mưa chăng? Cái tổ này không thích hợp dùng cho ngày mưa và mùa đông.
Súc sinh đúng là súc sinh, ném hắn trong tổ xong liền mặc kệ, thấy hắn có thể tắm rửa liền cho là hắn không sợ bị mưa xối có phải không? Còn về phần thức ăn cho thú cưng, dưa mật ngày hôm qua còn một trái trong tổ, nước… nước mưa cả đống như vậy còn sợ thiếu nước à?
Hắn có bị chết cóng luôn không đây? Nghiêm Mặc ôm chặt hai vai, cả người cuộn tròn lại, trước khi hôn mê hắn đã nghĩ như vậy.
Nghiêm Mặc bị bệnh, cả người sốt cao, thần trí mê mang.
Chim mặt người đợi hai ngày sau trời tạnh mưa mới bay trở về, lúc nó phát hiện con quái hai chân nhỏ nó bắt được có làm cách gì cũng không tỉnh lại, thức ăn không ăn, nước không uống, nó quýnh lên, bay xuống suối quắp một đống đá cuội nửa trong suốt tha về tổ.
Nó cho rằng, trên người quái hai chân nhỏ vẫn còn dính Nước Bọt Lôi Thần, nếu không hơi thở sẽ không nóng hừng hực, mặt cũng không đỏ hồng như vậy.
Rất nhanh, núi đá cuội đã lấp kín người Nghiêm Mặc đang sốt đến mê sảng, nếu nhìn thoáng qua, thật giống như trong tổ chim có một nấm mồ bằng đá cuội xếp thành hình người.
“Đô Đô……, con đừng đến đây, ba sai rồi, ba không nên để con đến cõi đời này mà chịu khổ……”
“Đô Đô, ba đi tìm con đây…… Chúng ta……”
“Nguyên Chiến, cái thằng khốn nạn này! Tao muốn giết mày…… Tao muốn……”
“Muối…… rất nhiều muối……”
“Nguyên Chiến, cứu tôi với…… Tôi sẽ trả anh một trăm ký…… không…… mười ký muối…… chúng ta thanh toán xong, tôi không nợ anh gì hết…… Lần sau nhìn thấy anh, tôi sẽ…… giết anh……”
Quái hai chân nhỏ đang nói cái gì vậy?
Quái hai chân nhỏ sắp chết sao?
Nó không muốn quái hai chân nhỏ chết.
Có phải quái hai chân nhỏ nhớ nhà không?
Nó thấy những con quái hai chân đó đều sinh sống bên nhau.
Bên nhau…… Đúng rồi, nó phải bắt thêm một con quái hai chân về!
“Kiệttttt ——!” Chim mặt người đột nhiên cất cao giọng, đôi cánh thật lớn vỗ mạnh, thân thể vọt đi chỉ để lại một vệt đen, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phương xa