– Ngươi có thể tự leo xuống thăm dò hay do vì thiếu ta nên ngươi sợ, không dám xuống một mình?
Lý Thiên Mệnh trọn trắng mắt:
– Ta sợ ngươi ở bên ngoài xảy ra chuyện, bị Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ ăn luôn!
Lý Thiên Mệnh cho rằng muốn xuống giếng thì tốt nhất cùng nhau hành động, dù sao bốn phía còn có đối thủ Lôi Tôn Phủ.
Cả hai nói làm liền làm, trước tiên rời xa hồ nước, Lý Thiên Mệnh tìm một góc ẩn núp. Tiếp theo đến lượt Tiểu Hoàng Kê biểu diễn.
Tuy tin tưởng gà con nhưng Lý Thiên Mệnh không quên dặn dò:
– Cẩn thận chút.
Tiểu Hoàng Kê tự tin tràn trề nói:
– Mở to hai mắt xem cho rõ cái gì gọi là dắt chó!
Chờ Lý Thiên Mệnh tìm chỗ núp kỹ, Tiểu Hoàng Kê lao nhanh vào giữa hồ gây tiếng động lớn, phỏng chừng chốc lát là nhảy đến trước mắt Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ.
Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ đang ngủ say, Tiểu Hoàng Kê rơi xuống đầu nó, giơ cánh vén mí mắt mãnh thú lên sau đó dùng mỏ mổ.
– Mẫu thân của ngươi bỏ trốn với người ta rồi kìa còn ở đó mà ngủ! Ta mổ chết ngươi!
Con gà này mà giải phóng bản tính thì quậy kinh thiên động địa.
Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ ăn quả đau thì giật mình tỉnh lại, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Tiểu Hoàng Kê chạy nhanh như bay lao ra hồ nước, kiêu ngạo la lối rất là đáng ăn đòn:
– Rống cái quái gì, đuổi theo ta này!
Bùm bùm!
Giây sau, một con Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ màu đen ngoi lên từ giữa hồ.
Nó cuốn nhiều nước hình thành cột nước như vòi rồng đổ ập về phía Tiểu Hoàng Kê, có thể thấy rõ mắt của Cá Sấu Lưng Đạo Khổng Lồ đã đỏ ngầu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Nhiều vòi rồng nước hình thành, tập trung cắt xé Tiểu Hoàng Kê, trận thế lớn như vậy công kích bé gà đáng yêu thì hơi dao mổ trâu giết gà.
Vòi rồng nước là thần thông thức tỉnh của Cá Sấu Lưng Đạo Khổng Lồ, uy lực khá lớn, rừng rậm cách phía trước hồ nước mấy trăm thước cũng bị cắt nát.
– Ngốc ngu đần thối! Đuổi theo ta thử xem? Không bắt kịp thì ngươi là nhi tử ruột của ta!
Tiểu Hoàng Kê nhanh nhẹn mạo hiểm né tránh trong vòi rồng nước. Tuy Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ không nghe hiểu lời nói của nó nhưng cảm nhận được sự khiêu khích.
Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ lại gầm rống, tử chi thô to vỗ mặt nước vọt lên bờ, nơi nó đi qua đất rung núi chuyển.
Nó đã bị dẫn đi thành công, đây là cơ hội tuyệt vời cho Lý Thiên Mệnh.
Xem cấp độ động đất từ đó tính ra vị trí Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ đang ở, chờ lúc mãnh thú trở về đã đủ thời gian cho Lý Thiên Mệnh lấy đi Thần Nguyên.
Vì thế hắn dứt khoát lao vào giữa hồ.
Hồ nước nóng bỏng bị Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ khuấy động trời long đất lở, Lý Thiên Mệnh xông vào trong, nhắm ngay Thần Nguyên.
Hắn bơi nhanh trong nước, thoáng chốc đến gần Thần Nguyên.
– Vào tay!
Thần Nguyên không quá to, Lý Thiên Mệnh nhét nó vào lớp áo. Sau khi thuận lợi lấy được Thần Nguyên, hắn không dừng lại thêm giây nào, ngoi lên khỏi mặt hồ ngay.
Thần Nguyên quý giá như vậy mà lấy đến dễ dàng.
– Hội họp với Huỳnh Hỏa đã.
Lần này Tiểu Hoàng Kê có công lao lớn nhất, chờ xem nó có thể cắt đuôi Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ được không.
Nếu có thể dụ Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ đi xa, còn mình thì vòng về trước, Lý Thiên Mệnh sẽ có cơ hội thử dùng Thần Nguyên mở miệng giếng.
Kỵ nhất là Ngự Thú Sư và thú bản mệnh cách nhau quá xa, rất dễ bị đánh bại từng bên.
Đúng như Lý Thiên Mệnh suy nghĩ, hắn mới lên mặt hồ chờ Tiểu Hoàng Kê liền cảm nhận được nguy hiểm buông xuống.
– Ngươi là ai?
Một thiếu nữ áo lam xuất hiện trước mắt Lý Thiên Mệnh.
Thiếu nữ mắt sáng môi trắng, eo liễu mảnh nhỏ, mắt màu xanh biếc tựa làn nước, nhưng hàng chân mày đọng lại nét ngạo mạn giống như Lý Tuyết Kiều làm giảm bớt mỹ cảm.
Quả nhiên Cá Sấu Lưng Đạo Khổng Lồ gây động tĩnh hấp dẫn người khác đến, nếu không đoán sai thì thiếu nữ này là người Lôi Tôn Phủ.
Phía xa vọng lại giọng ồm ồm:
– Thần Nguyên ở trên người của hắn!
Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên, thấy hai nam nhân trung niên mặc áo đen đứng bên bờ hồ, xem mặt mũi phỏng chừng là huynh đệ.
Ánh mắt thiếu nữ áo lam hờ hững nhìn Lý Thiên Mệnh chằm chằm:
– Phụ thân, thúc thúc có chắc chắn không?
Thiếu nữ đạp trên mặt nước, sóng nước dập dờn nhưng nàng đứng vững vàng hình như tạo nghệ rất sâu, có lẽ mạnh còn hơn Trương Tử Hiên.
Một nam nhân trung niên râu dài hơn trả lời:
– Đương nhiên chắc chắn, mau cướp lấy! Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ mới rời đi rất có thể sẽ quay lại, theo quy định thì chúng ta không thể xuống tay với nó.
Nhân vật cỡ như bọn họ thì thú bản mệnh cơ bản đã trưởng thành đến mức tận cùng đang trong thời kỳ mạnh nhất, người trẻ tuổi không thể nào đánh lại được.
– Biết!
Thiếu nữ áo lam lao nhanh về phía Lý Thiên Mệnh, lạnh lùng nói:
– Ta không biết ngươi là sơn dân từ đâu đến, Thần Nguyên này là vật của Lôi Tôn Phủ ta vậy mà ngươi dám nhúng chàm. Ta cho ngươi một cơ hội, buông Thần Nguyên xuống rồi đi ngay, nếu không hãy để mạng sống tại chỗ này!
Người Lôi Tôn Phủ cao cao tại thượng, nói chuyện luôn bá đạo như vậy, không chừa chút đường giảng hòa.
Lý Thiên Mệnh nhếch mép, xoay người đi.
Thiếu nữ áo lam đen mặt, dứt khoát đuổi theo:
– Muốn chết!