Một nhà bốn người đi thẳng về phía cửa.
“Lâm Dương!”
“Cậu sẽ chết không được tử tế!”
“Cậu sẽ gặp phải báo ứng!”
“Người một nhà các người nhất định sẽ không có kết quả tốt!”
Người nhà họ Tô đều điên cuồng mắng.
Ban đầu bọn họ tưởng rằng Lâm Dương sẽ bị bà cụ Tô dọa cho sợ hãi, ngoan ngoãn ký vào hợp đồng, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng thái độ của Lâm Dương lại kiên quyết đến như thê, ngược lại còn cho nhà họ Tô một màn hạ uy.
Phía thật sự sợ Lâm Dương ly hôn cũng không phải là Lâm Dương, mà là nhà họ Tô bọn họ.
Người nhà họ Tô đã nhận láy rất nhiều chỗ tốt từ nhóm các ông chủ rồi, bọn họ thông qua việc cho vay, thấu chỉ các thẻ tín dụng để mua rất nhiều đồ vật xa xỉ, nêu việc này thất bại, thì bọn họ cũng không thể nào trả hết nợ được.
Gương mặt của mỗi người nhà họ Tô đều xám như tro tàn.
Bà cụ Tô ngồi ở trêи ghế bành, không nói được lời nào.
Bàn tay đang cầm lấy chiếc gậy của bà đang nhẹ nhàng run lên.
Rời khỏi nhà họ Tô, bốn người gọi xe quay về như cũ.
Tô Quảng thở dài liên tục, Trương Tình Vũ lại im lặng không nói gì.
“Em không tức giận hay sao?”
Lâm Dương nhìn Tô Nhan vẫn còn đang im lặng, không nhịn được mà mở miệng hỏi.
“Không tức giận.”
Tô Nhan lắc lắc đầu.
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì tôi biết, sở dĩ anh đồng ý ly hôn là bởi vì anh biết người nhà họ Tô chỉ lấy chuyện này ra để hù dọa anh! Nếu như anh thật sự muốn ly hôn, thì anh nhất định sẽ ngăn cản bác cả xé nát thỏa thuận ly hôn rồi, nhưng anh lại rất thờ ơ, cho nên tôi biết anh cũng không phải thật sự muốn, bà nội dọa anh, anh cũng chỉ dọa lại mà thôi.”
Tô Nhan nói.
Lâm Dương hơi kinh ngạc.
Người phụ nữ này có đôi khi rất thật thà, nhưng cũng có khi rất là thông minh.
“Nhưng mà…Mẹ thật sự muốn hai người ly hôn!”
Đúng lúc này, một giọng nói đau khổ vang lên.
Lâm Dương và Tô Nhan cùng nhau ngắng đầu lên, thì nhìn thấy Trương Tình Vũ đang dùng ánh mắt đỏ bừng để nhìn chằm chằm vào hai người, nước mắt chảy xuống gương mặt bà ta.
“Mẹ!”
“Vợ àt”
Tô Quảng và Tô Nhan ngạc nhiên.
“Vì sao cậu lại không ngăn cản Tô Bắc xé tờ giấy thỏa thuận ly hôn chứ? Vì sao con không chạy lên ký tên hả?”
Đột nhiên Trương Tình Vũ khàn cả giọng quát lớn.
Tiếng hét chói tai khiến cho tài xế đang lái xe taxi giật nảy mình.
Sắc mặt Tô Nhan thay đổi.
Lâm Dương cũng không nói lời nào.
“Cậu có biết vì cậu mà nhà chúng tôi đã chịu bao nhiêu đau khổ không? Bị bao nhiêu người xem thường không? Bởi vì cậu, mà tôi khi về nhà mẹ đẻ cũng không thể ngắng đầu lên để nhìn kẻ khác, bởi vì cậu! Đến bây giờ tôi vẫn bị vô số người cười nhạo?
Vì sao chứ? Vì sao cậu không nhanh chóng ly hôn đi!”
Trương Tình Vũ giống như sắp bị điên rồi, ôm lấy mặt khóc nức nở.
Tô Quảng thở dài, ôm lấy Trương Tình Vũ nhẹ giọng an ủi.
Tô Nhan ngơ ngác nhìn lấy mẹ mình vẫn còn khóc trong lòng của bố, sửng sốt hơn nửa ngày, sau đó mới ngắng đầu hoang mang hỏi: “Bố, hai người quay trở về nhà bà ngoại…Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Quảng cười cười: “Không…Không xảy ra chuyện gì đâu…”
“Bá!”
Tô Nhan nóng nảy.
Nụ cười của Tô Quảng cứng lại, ngập ngừng một chút, rồi mới thấp giọng nói: “Bố và mẹ của con…Bị người nhà bà ngoại con đuổi ra ngoài…”
“Cái gì?”
Tô Nhan hoàn toàn ngây người.
Bây giờ cô mới phản ứng lại được.
Bố mẹ cô đến nơi lúc sáu giờ sáng, từ nhà bà ngoại đi đến thành phố Trường Giang, ngồi xe cũng chỉ bốn tiếng đồng hò.
Đang yên đang lành, vì sao bọn họ cũng không ngủ rồi nghỉ ngơi, ngược lại còn dậy lúc hai giờ sáng để gọi xe?
Nghĩ vậy, Tô Nhan cũng không nhịn được mà đỏ hốc mắt.
Giờ cô mới biết được, mẹ mình thế mà lại phải chịu nhiều oan ức đến thề.
Lâm Dương hít một hơi thật sâu, đang định nói chuyện.
“Mẹ, cho con thêm thời gian một năm đi!”
Tô Nhan nhanh hơn anh một bước, cúi đầu nói: “Để cho con từ từ… Từ từ thôi…”
“Vậy cậu thấy như thế nào?”
Trương Tình Vũ lau nước mắt, nhìn về phía Lâm Dương.
“Được.”
Lâm Dương cũng không từ chối.
Trương Tình Vũ cũng không mở miệng nữa.
Trở về nhà, Trương Tình Vũ và Tô Quảng liền đi vào phòng.
Tô Nhan chủ động ôm lấy Lâm Dương, khàn khàn nói: “Thật xin lỗi.”
“Em không sai.”
“Chuyện này đối với anh rất không công bằng.”
“Đối với em cũng đâu có công bằng?”
Lâm Dương cười nói.
Tô Nhan hơi hơi sửng sốt, quay đầu sang một bên rồi nói: “Cho tôi thời gian một năm, tôi sẽ từ từ làm công tác tư tưởng với mẹ.”
Lâm Dương hơi kinh ngạc: “Em không muốn ly hôn sao?”
“Tô Nhan tôi không phải là loại người thích nịnh nọt, nếu như đã kết hôn, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm cho đến cùng, lúc trước tôi chỉ là đang an ủi mẹ thôi, loại chuyện như ly hôn, không đến giây phút cuối cùng, ngàn vạn lần cũng không nên nói ral”
Tô Nhan khàn khàn noi, sau đó xoay người đi vào phòng.
Lâm Dương kinh ngạc nhìn theo, trêи mặt không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Người phụ nữ này…Còn trưởng thành hơn so với trong tưởng tượng!
Nhưng mà, cô ấy có thể chịu đựng giỏi đến như vậy sao.
Những ngày tiếp theo rất yên ổn, nhưng cũng rất không yên bình.
Ngày hôm sau Tô Nhan bị những người nhà họ Tô đuổi khỏi tập đoàn Thịnh Hoa.
Cô thất nghiệp!
Người nhà họ Tô cũng sống không vui vẻ gì, đám người Tô Bắc, Tô Cối đều trả lại những thứ đồ xa xỉ nếu như được trả lại, bà cụ Tô thì bận túi bụi, đi lại khắp nơi.
Người nhà họ Tô đang bận chữa cháy.
Nhưng cho dù mọi chuyện đến tình trạng này rồi, bọn họ cũng không đồng ý thỏa hiệp.
Lâm Dương cũng lười quản.
Tính thời gian một chút, chắc là sắp đến thời gian Trung Quốc và Hàn Quốc quyết chiến rồi.
“Hình như chính là ngày mai thì phải?”
Lâm Dương cầm lấy điện thoại tùy ý dạo đọc tin tức.
Trêи mạng đã nổ tung lên rồi, nơi nơi đều đang thảo luận chuyện hai nước Trung-Hàn quyết đấu về y học, diễn đàn của thành phố Trường Giang gần như là bị tê liệt.
Ong ong ong ong….
Đột nhiên, di động anh rung lên.
Là Lạc Thiên gọi đến.
Ngay lập tức Lâm Dương nghe máy.
“Không phải là ngày mai mới quyết chiến hay sao? Sao bây giờ lại gọi điện thoại cho tôi rồi?”
Lâm Dương cười nói.
Nhưng mà ở đầu bên kia lại truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Lạc Thiên: “Lâm Dương, đã xảy ra chuyện rồi!”
“Gặp phải chuyện không may gì sao?”
Trong lòng Lâm Dương căng thẳng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ông nội…Vào bệnh viện!”
Lạc Thiên khóc nức nở nói.