Nói xong, hắn ta xoay người rời khỏi phòng khách, trong chốc lát liền biến mất không thấy tăm hơi.
Sau khi hắn ta rời đi, những thành viên cốt cán của nhà họ Hoàng mới bình tĩnh trở lại, nhìn xác chết của Hoàng Triển Nghị trên mặt đất với vẻ mặt bàng hoàng.
…
Lúc này, Lục Hi mới ăn sáng xong, trở về tiệm tạp hóa nằm ngủ không bao lâu liền bị đánh thức.
“Xin hỏi có anh Lục ở đây không?”
Lục Hi vừa mở mắt liền nhìn thấy một chàng trai có gương mặt tuấn tú mê người đang mỉm cười ngượng ngùng nhìn anh.
“Là tôi đây, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi là em trai của Hoàng Sào, tôi tên là Hoàng Chân”.
“Anh đến đây để báo thù cho anh trai mình sao?”, Lục Hi đứng dậy, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nói.
Hoàng Chân cười nói: “Dù sao anh ấy cũng là người nhà họ Hoàng, nếu anh giết anh ấy thì anh phải trả giá đắt”.
“Ha ha, Hoàng Sào đã giết nhiều người như vậy, thân nhân của bọn họ nên tìm ai báo thù đây?”
“Tôi không quan tâm chuyện đó, người nhà họ Hoàng chỉ có tôi mới có quyền giết”, Hoàng Chân nói.
Lục Hi nhíu mày thở dài: “Muốn sao cũng được, muốn tìm cái chết tôi cũng không ngăn cản”.
“Giờ Tý ba ngày sau tôi chờ anh Lục tại đình Nam Hồ Lang Gia”.
“Đúng là phiền phức”, Lục Hi liếc nhìn cuộn giấy phía sau lưng Hoàng Chân rồi gật đầu đồng ý.
Hoàng Chân cười với Lục Hi, lộ ra hàm răng đều tăm tắp nói: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe”, sau đó hắn ta mới xoay người rời đi.