Bởi vì ở trên yến tiệc này trừ các vị cáo mệnh phu nhân ra còn có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp.
Hôm qua Thái Hoàng Thái Hậu đã nói, trước mắt thời tiết đầu xuất rất tốt để đạp thanh[2], không bằng liền ở trong Ngự hoa viên xử lý hoa cỏ để đón tiệc xuân.
[2]: Đạp thanh: giẫm lên cỏ xanh, (thanh: là cỏ), chỉ việc trai gái đi chơi xuân, giẫm lên cỏ xanh ngoài đồng, do đó mà đi lễ Thanh minh thì thường có hội Đạp thanh.Trước đây Tiết Tĩnh Xu chỉ là hỗ trợ Thái Hoàng Thái Hậu làm một qua một chút tiệc Nguyên Tiêu. Hơn nữa đa số thời điểm là do Thái Hoàng Thái Hậu nói, Xảo ma ma phân phó cung nhân đi bố trí, nàng chỉ là ở một bên đứng ngoài quan sát. Bởi vì vậy nên không có bao nhiêu kinh nghiệm, trong nội tâm cũng không nắm chắc được.
Nàng nằm ở trên giường suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là ngồi dậy.
Nhóm cung nhân nghe được động tĩnh, tiến tới hầu hạ nàng thay quần áo.
Nàng gọi vài vị nữ quan chịu trách nhiệm thiết yến trong cung tới, hỏi các nàng thử về quá trình cung yến trước đây, quy củ ra sao.
Cùng nhóm nữ quan thảo luận gần một canh giờ, trong nội tâm nàng mới có một chút tưởng tượng đại khái, vội vã dùng đồ ăn sáng xong liền đi Trường Nhạc cung để thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu. Thuận tiện nói suy nghĩ của mình cho bà nghe, trưng cầu ý kiến của bà.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe được gật đầu nói: “Ngươi làm việc ta rất yên tâm, mặc dù nói không có kinh nghiệm nhưng ở trong này có nhiều người có kinh nghiệm, ngươi có thể tham khảo các nàng rồi sai cung nhân đi làm. Bản thân tự mình chủ trì đại cục là được rồi, nếu cái gì cũng tự mình đi làm thì chẳng phải sẽ khiến bản thân mệt chết hay sao. Nếu như ngươi vẫn không yên tâm thì ta sai A Xảo đi giúp ngươi vài ngày”.
Tiết Tĩnh Xu vội đáp: “Như vậy sao được? Hoàng tổ mẫu là một khắc cũng không rời bỏ được Xảo Ma Ma, không cần để ma ma đi theo ta đâu. Nếu ta có chỗ nào không hiểu cùng lắm là chạy đến trong cung của Hoàng tổ mẫu một chuyến, ngài đừng chê ta phiền là tốt lắm rồi”.
Thái Hoàng Thái Hậu giả vờ mất hứng nói: “Cả ngày nói toàn lời như này, ngươi nhìn ta khi nào thì thấy ngươi phiền chứ?”
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: “Ta biết rõ, trong lòng Hoàng tổ mẫu đang xót cho ta mà”.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng cười, còn nói: “Ta xót ngươi, còn không phải là bởi vì thương yêu ngươi sao. Trong lòng lúc nào cũng nghĩ tới người khác lại không vì bản thân mà nghĩ một chút. Có câu này Hoàng tổ mẫu đã muốn hỏi ngươi từ ngày hôm qua, hiện tại Hoàng Đế không có ở đây, chúng ta cũng không cần cố kỵ cái gì hết. Xu Nhi, ngươi nói thật cho ta, mấy ngày này ở trong cung có từng bị ủy khuất không?”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có, Hoàng tổ mẫu đối với ta rất tốt, Bệ hạ đối ta cũng vậy rất tốt, cung nhân trong cung đều cung kính, hầu hạ cực kỳ chu đáo, không có chỗ nào không ổn”.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Ta cũng biết là ngươi lựa lời để nói. Người khác thì không nói tới, nhưng tính tình của Hoàng Đế là ta biết rõ. Mặc dù bản tính của hắn tốt, nhưng tính cách lúc nhỏ vẫn còn, không phải là người dễ gần gũi, nếu như trong lòng ngươi có ủy khuất gì, có cái gì ngột ngạt, nhất định phải nói ra với hắn. Nếu không trông cậy vào việc để hắn tự mình biết thì lại không biết phải đợi đến tháng năm nào. Giữa vợ chồng, không có lời nào là không thể nói để giữ bền lâu, nếu có chuyện ngươi lại giữ lại không nói, hắn cũng có chuyện giấu ở trong lòng, đem mọi chuyện thành chút hiểu lầm thì nó sẽ làm tổn thương đến tình cảm. Đều quan trọng là phải biết rằng cảm giác yếu đuối và không chịu được tổn thương sẽ khiến cho khiến cho tình cảm nhạt dần và lòng người cũng lạnh dần”.
Tiết Tĩnh Xu gật gật đầu: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, những lời này ta đã nhớ”.
Thái Hoàng Thái Hậu lại nói: “Còn có hạ nhân hầu hạ trong cung này, ít năm nay bên trong cung không có người chủ sự, mà ta lại lớn tuổi cũng không đủ tinh lực quản được nhiều như vậy. Ta hiểu rõ có một số “trộm gà bắt chó”[3], ở trước mặt chủ tử cũng có thể làm ra loại chuyện này, chút chuyện này người cần phải bắt lấy không cần phải xem mặt mũi của ai hết. Ngươi còn trẻ tuổi mà da mặt mỏng, không xử trí được bọn họ thì đều đưa tới chỗ ta, thừa dịp Hoàng tổ mẫu còn sống còn có thể làm một chút chuyện cho các ngươi”.
[3]:Trộm gà bắt chó (偷鸡摸狗) chỉ hành vi ăn trộm vặtTiết Tĩnh Xu hốc mắt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Hoàng tổ mẫu cũng không nên nói như thế, ta còn muốn đi theo người nhiều mà”.
Thái Hoàng Thái Hậu than nhẹ một tiếng, thương yêu sờ sờ đầu nàng.
Từ Trường Nhạc Cung đi ra, ý tưởng trong nội tâm của Tiết Tĩnh Xu trở nên hoàn thiện hơn. Trở lại Tê Phượng cung, nàng bày bút giấy ra, đem ý tưởng của mình viết xuống, sau đó giao lại cho vài vị nữ quan truyền nhau đọc, nghe ý kiến của các nàng, rồi lại tiền hành chỉnh sửa.
Đợi đến thời gian ăn trưa, tiệc đón xuân làm như thế nào cơ bản là đã quyết định xong.
Sau đó cần xác định là sắp xếp người được mời đến bữa tiệc.
Cái này cũng không cần Tiết Tĩnh Xu đi làm, tự có nữ quan hầu lễ đem danh sách đưa lên, nàng chỉ cần xem qua, xác định không chỗ nào bỏ sót là được.
Hoàng Đế còn đang bận chính sự, không thể lại đây cùng ăn trưa với nàng.
Tiết Tĩnh Xu một mình ăn có tới mười sáu món ăn, mỗi món chỉ ăn có chút ít, hoặc một miếng, thậm chí có món còn chưa động đũa tới nữa, nhưng nàng cũng đã no bụng. Nhìn một bàn thức ăn tràn đầy trên bàn ăn, còn có vài món chưa động đến, đột nhiên nàng có chút hoài niệm về khẩu vị của Hoàng Đế.
*****
Bên kia, trong Sùng Đức Điện, bữa trưa của Hoàng Đế cũng vừa mang lên.
Không có Tiết Tĩnh Xu ở bên cạnh, tốc độ ăn cơm của hắn so với trước thì nhanh hơn một chút. Một đôi đũa làm cho xuất thần nhập hóa[4], dường như khiến cho người ta không nhìn thấy rõ.
[4]: tương tự như câu “Xuất quỷ nhập thần”: Biến hóa lạ lùng, không lường được. (Beta: ýnóianhHoàngdùngđũa lua cơmquánhanhđó.)Đang ăn thì hắn chợt nhớ tới cái gì đó, nói với Đức công công: “Ngươi phái một người đi Tê Phượng cung hỏi một chút, trưa nay Hoàng Hậu đã ăn những gì, ăn được bao nhiêu, trước bữa ăn có uống canh chưa”.
Đức công công lĩnh mệnh lui ra, đến ngoài điện thì gọi một tiểu nội giám cơ trí tới, dặn dò tốt cho hắn một phen, sai hắn nhất định phải đi tìm nữ quan để hỏi cho rõ ràng rành mạch. Ngoài ra, nếu có thể gặp được Hoàng Hậu thì tốt hơn.
Trong tâm của tiểu nội giám kia cũng không rõ là vì cái gì, nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ những gì hắn phân phó, sau đó chạy chậm về hướng Tê Phượng cung. Chờ hắn trở lại, Hoàng Đế đã dùng xong bữa trưa.
Đức công công mang hắn tiến vào trong điện, tiểu nội giám cung kính quỳ trên mặt đất, đem vấn đề Hoàng Đế hỏi trước đó trả lời một lượt.
Chờ hắn nói xong, Hoàng Đế lại không bảo hắn đứng dậy ngay.
Tiểu nội giám quỳ trong chốc lát, mồ hôi lạnh chảy ròng, hai chân cũng bắt đầu run lên. Sắc mặt hắn yếu ớt nhìn Đức công công đang đứng ở chỗ kia, trong mắt đều là xin giúp đỡ.
Đức công công hướng hắn làm một cái dấu tay an tâm.
Hoàng Đế buông tấu chương trong tay xuống, lại cầm lấy một quyển khác, giọng chậm rãi hỏi: “Sắc mặt Hoàng Hậu như thế nào?”
Tiểu nội giám vội nói: “Nương nương khí sắc đỏ thắm, nhìn tinh thần tốt cực kỳ”.
Hoàng Đế hơi gật đầu, tiếp theo phê sổ con.
Trong nội tâm của tiểu nội giám lại bắt đầu lo sợ bất an.
Đức công công hận sắt rèn không thành thép nhìn hắn, miệng làm khẩu âm phát ra âm thanh.
Tiểu nội giám nhìn thấy vất vả, đột nhiên trong đầu linh quang hiện ra, vội hỏi: “Bệ hạ, nương nương còn hỏi Bệ hạ”.
“A?” Hoàng Đế ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Hoàng Hậu hỏi gì?”
Tiểu nội giám kia nói: “Nương nương hỏi Bệ hạ có dùng qua bữa trưa hay không, còn sai nô tài nhắc nhở Bệ hạ nghỉ ngơi thật nhiều”.
Hoàng Đế không tỏ rõ ý kiến, lúc này mới nói: “Lui ra đi”.
Tiểu nội giám như được đại xá, vội vàng khom người lui ra.
——————————-
∆ Chúthích:

Canh hạt sen nấm tuyết

Cây Cẩu kỷ/ Kỷ tử
