Ừm, cũng có thể chết hẳn.
… Vừa nghĩ như thế, trước mặt cô là một vũ khí hình người có lực sát thương dọa người, mà cô chính là chốt mở của cái vũ khí đó.
Dưới những ánh mắt khác nhau, Tần Khả có chút đau đầu.
“Tôi sẽ tự mình điều tra chuyện này, Hoắc Tuấn —— bây giờ chúng ta cần phải đi. Anh không nên làm trễ nãi giờ học của bọn họ.”
“…”
Hoắc Tuấn không trả lời, ánh mắt lạnh băng quét đến Tần Yên đang đứng phía sau Tần Khả.
Nhìn ra người này có ý định mượn cơ hội này tính luôn cả nợ cũ, Tần Khả bất đắc dĩ giữ chặt anh, đồng thời cô thấp giọng “Cảnh cáo”:
“Chúng ta đã quyết định xong ba quy ước rồi —— điều thứ nhất là gì, anh nhớ chứ?”
Yên lặng vài giây, Hoắc Tuấn bất ngờ từ từ bình tĩnh lại rồi dời mắt đi, có chút không cam lòng khàn giọng.
“… Không được nổi điên.”
Tần Khả thở phào nhẹ nhõm,
“Anh còn nhớ là tốt rồi.”
Cô nhìn Kiều Cẩn Kiều Du ở phía sau ý bảo Tần Yên ở sau mình khóc đến sắp ngất đi, sau đó không cho Hoắc Tuấn cơ hội từ chối mà giữ chặt tay anh, xoay người bước ra khỏi phòng học.
Cô nắm rất chặt, một khắc cũng không dám buông lỏng.
Tần Khả vẫn luôn kéo người ra bên ngoài hành lang, bước qua những bọn học sinh câm như hến đang xem náo nhiệt, dưới ánh mắt lo lắng của Cố Tâm Tình thì khẽ gật đầu một cái như đang trấn an.
Sau đó bước đến bậc thang, cuối cùng Tần Khả mới buông tay ra.
“Đừng như vậy, Hoắc Tuấn.”
Tần Khả xoay người đồng thời mở miệng, cô thấp giọng, “Anh không nhìn thấy sao, những học sinh đó dùng ánh mắt gì nhìn anh? Anh còn tiếp tục như vậy nữa, sớm hay muộn bọn họ sẽ coi anh thành quái vật.”
“Tôi vốn là quái vật.”
“…” Vừa muốn mở miệng đầu lưỡi của Tần Khả bị kẹt lại, mấy giây sau cô như không tin vào lỗ tai của mình, cau mày ngẩng đầu lên, “Anh nói cái gì?”
Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn cô.
Cặp mắt đen kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cảm xúc sâu xa không thấy đáy như cũ.
“Tôi vốn là quái vật.”
Anh thấp giọng, từng câu từng chữ bình tĩnh lặp lại. Sau khi nói xong, khóe miệng anh khẽ cong, nhưng Tần Khả không xác định được đó có thể gọi là một nụ cười hay không.
Bởi vì cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.
“Cũng chỉ có em cảm thấy tôi không phải sao, Tần Khả? Bọn họ đều nhìn rõ hơn em rất nhiều.”
“…”
Tần Khả rốt cuộc lấy lại tinh thần, cô trầm giọng.
“Tôi biết anh không phải!”
Hoắc Tuấn giật mình, chợt khẽ cười.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh quay trở lại, lúc này cảm xúc u ám vừa rời đi lại tràn ngập đáy mắt anh.
Hoắc Tuấn cúi người về phía trước, một tay đặt lên lan can phía sau Tần Khả.
Anh ép cô đến nơi gần như không còn chỗ đứng, mới nở một nụ cười lạnh lùng ——
“Thừa nhận cái này khó khăn đến bao nhiêu? Lúc vừa mới thấy tôi, chẳng lẽ không giống như bọn họ, cảm thấy mình đang thấy một kẻ điên?”
Tần Khả không tránh né mà nhìn anh, con ngươi trong suốt như nhìn thấy đáy.
Vẻ mặt Hoắc Tuấn hơi cứng lại, mấy giây sau anh nghiêm giọng ——
“Nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của tôi, từ tận đáy lòng em không thấy sợ hãi chút nào sao?!”
“Không có.”
Anh vừa dứt lời thì Tần Khả gần như nặng nề trả lời.
Ánh mắt của cô gái nhỏ không chút nào tránh né, trong ánh mắt ngơ ngẩn của Hoắc Tuấn, ngược lại khóe miệng cô khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.
“Tôi không sợ nhũng người có ác ý với tôi, mà tôi lại sợ người duy nhất nguyện ý nổi điên vì tôi —— Hoắc Tuấn, anh cảm thấy cho tới nay người mà anh thích là đứa ngốc sao?”
Hoắc Tuấn giương mắt nhìn, một lúc lâu sau cũng chưa nói một chữ nào.
Mà ý cười nơi đáy mắt của Tần Khả càng đậm hơn.
“Tuy rằng tôi không cần bất kì ai phải ra mặt giúp tôi, nhưng tôi sẽ không lừa anh, tôi thừa nhận, Hoắc Tuấn, nhìn thấy anh nguyện ý đứng phía trước tôi, tôi cảm thấy rất may mắn.”
Ý cười từ từ chìm xuống đáy mắt của Tần Khả, chuyển thành một ánh mắt thâm trầm.
Cô nhẹ giọng, như là xuyên qua người trước mắt nói lời cảm ơn với cậu thiếu niên đã dũng cảm cứu cô ở kiếp trước ——
“Có lẽ tôi đã quên nói… Hoắc Tuấn, gặp được anh, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời bất hạnh của tôi.”
Hoắc Tuấn ngơ ra.
Trong nháy mắt đó, vô số cảm xúc nặng nề lên lên xuống xuống trong đáy mắt anh, cuối cùng trở thành một màu đen càng nồng đậm.
Mi mắt thiếu niên rủ xuống, tầm mắt đặt trên cánh môi mềm mại vừa khẽ mở ra của cô gái nhỏ.
“… Thật?”
Anh khàn giọng hỏi.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng Tần Khả.
Nhìn dáng vẻ của Hoắc Tuấn, nếu bản thân cho một câu trả lời khẳng định sẽ dẫn đến kết quả thế nào… Không khó để suy đoán.
Nhưng đối với thiếu niên vừa cười vừa nói với cô câu “Tôi vốn là quái vật”, Tần Khả không có biện pháp phủ nhận.
Cho nên cô nghe thấy chính mình nhận mệnh than nhẹ một tiếng.
“Phải, thật sự.”
Thiếu niên im lặng khẽ cong khóe miệng lên.
Trong con ngươi đen nhánh khẽ lướt qua chút ánh sáng, tay anh nắm chặt lan can, cúi người về phía trước.
Tần Khả khẩn trương hô hấp hơi ngừng lại, gần như nhận mệnh nhắm mắt lại.
——
“Khả Khả!”
Một giọng nói chợt phá vỡ yên tĩnh giữa hai người.
“…!”
Tần Khả bỗng mở mắt, lật đật nghiêng người trốn sang bên cạnh.
Đáy mắt Hoắc Tuấn lướt qua một tia bối rối lại dữ dằn.
Mà chủ nhân giọng nói này Cố Tâm Tình mới chạy đến cửa cầu thang hoàn toàn không biết gì, cô nàng dùng sức vẫy di động trong tay ——
“Lớp, chủ nhiệm lớp tìm cậu —— nói là muốn cậu đến văn phòng, rất gấp —— cậu mau chóng qua đó đi!”
Tần Khả ngẩn ra, nhưng cũng không bất ngờ.
“Tớ biết rồi.” Cô gật đầu, sau đó lại do dự nhìn Hoắc Tuấn, “Anh về lớp hoặc về nhà… Hoặc là tùy tiện đi chỗ nào đi, đừng lại đến lớp mười một Tinh Anh dọa sợ học sinh người ta nữa.”
Hoắc Tuấn lạnh lùng nhìn cô, trong mắt mang theo chút bất mãn.
Tần Khả không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy mình như đang dỗ một con chó lớn vừa đè móng vuốt sói xuống.
“Anh muốn mang tội đe dọa lên người à? Bọn học sinh lớp mười một bị anh dọa sợ sắp xảy ra vấn đề rồi đấy.”
“…”
Lại im lặng mấy giây, Hoắc Tuấn mới thấp giọng bực bội hừ một tiếng.
Anh không nói nửa lời, cắm tay vào túi quần nghiêng người, vòng qua trước người Tần Khả đi xuống cầu thang.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Hoắc Tuấn biến mất, Cố Tâm Tình cảm khái giơ ngón cái lên với Tần Khả.
“Khả Khả, sau này tớ không gọi cậu là Khả Khả nữa, gọi cậu là cao thủ luyện rồng nhé?”
“…”
Tần Khả không nhịn được bật cười, chọc chọc cô nàng trong không khí.
“Không giỡn với cậu nữa, tớ chạy đi tìm thầy Tống đây.”
“Ừ ừ, được.”
Tần Khả chạy tới văn phòng của Tống Kỳ Thắng, cũng gặp được Hoắc Cảnh Ngôn không biết đã tới từ lúc nào.
Tần Khả xấu hổ lại áy náy nhìn đối phương.
“Xin lỗi, thầy Hoắc, đã gây thêm phiền toái cho thầy rồi.”
Hoắc Cảnh Ngôn đang thấp giọng nói gì đó với Tống Kỳ Thắng, nghe vậy cười khổ.
“Làm sao em biết là không phải thầy gây phiền toái cho em?”
Tần Khả: “Thầy mới tới Kiền thành, lại là lần đầu vào trung học Kiền Đức, hẳn là không có người nào muốn tính kế thầy…”
“Ừ, quả thật không phải hướng tới thầy Hoắc.”
Tống Kỳ Thắng nói chen vào.
Tần Khả ngơ ngác, vội vàng quay đầu nhìn qua, “Thầy Tống, thầy biết ai làm?”
“Làm việc này là một học sinh ngu ngốc, hẳn là cho rằng ở bảng thông báo không có camera theo dõi, nhưng thật sự thì có gắn một cái ngay cái cây bên cạnh, tuy rằng đúng lúc bị lá cây che mất một nửa, nhưng rạng sáng sáu giờ, trong trường học những người đi ngang qua một nửa cái camera đó cũng không nhiều.”
Tống Kỳ Thắng vừa nói chuyện, vừa đặt lí lịch về học sinh đó trong tay lên bàn.
Tần Khả vội vàng tiến lên.
Cô cầm lấy tờ lí lịch đó lên, nhanh chóng quét qua họ tên và ảnh chụp.
Sau khi nhìn rõ cô hơi sửng sốt.
——
Đây không phải là người có bao nhiêu quen thuộc với cô, ở trong trí nhớ của mình, cô gần như không tìm thấy được chút ấn tượng nào về người này.
Nhưng mơ hồ lại cảm thấy quen mắt…
Sau khi Tống Kỳ Thắng nhìn thấy phản ứng của cô thì kì quái hỏi: “Em không quen?”
“…”
Tần Khả lắc đầu.
Cô nhìn Tống Kỳ Thắng, thấy ánh mắt kì lạ của đối phương thì ngơ ngác hỏi, “Em nên quen sao?”
Tống Kỳ Thắng và Hoắc Cảnh Ngôn đứng bên cạnh cùng liếc nhìn nhau, đành nói.
“Lúc học sơ trung, cậu ta học chung một lớp với em. Đồng thời cũng là thợ săn ảnh của báo trường —— hôm đó có nhiệm vụ đến quảng trường nghệ thuật chụp ảnh tuyên truyền, đại khái là thấy em và thầy Hoắc. Cho nên mới chụp tấm ảnh đó.”
“…”
Nét mặt Tần Khả hơi xấu hổ.
Kiếp này vừa trở lại thì đã là sau kì thi, đương nhiên đối với các học sinh ở sơ trung cô không có ấn tượng gì, chỉ là…
“Thợ săn ảnh của báo trường?”
Tần Khả ngẩn ra, bỗng dưng từ trong trí nhớ ở kiếp trước tìm được một một đoạn ngắn vụn vặt, mấy giây sau cô bừng tỉnh ——
“Cái đó hẳn là…”
“Người tỏ tình với em trước mặt mọi người mà em cũng có thể quên,” Hoắc Cảnh Ngôn ra vẻ thoải mái đùa giỡn, “Bạn học Tần Khả, vừa rồi em nói đúng —— chuyện này quả thật phải coi như là trí nhớ của em không tốt làm liên lụy đến thầy.”
Tần Khả đã bừng tỉnh.
Hoắc Cảnh Ngôn nói đúng, kiếp trước lúc sơ trung người này có để lại chút ấn tượng cho cô —— bởi vì đã từng cầm mấy tấm ảnh chụp lén cô đến tỏ tình với cô.
Khi đó Tần Khả còn chưa tiếp xúc với những “Cao thủ” như Hoắc Tuấn và Hoắc Trọng Lâu, nên đã bị nam sinh này dọa sợ.
Nếu cô nhớ không nhầm, lúc ấy chính mình còn cầm mấy tấm ảnh đi tìm chủ nhiệm lớp, nhờ chủ nhiệm lớp nhất định phải tách chỗ của mình và người đó ra xa.
Xem ra cũng bởi vì chuyện đó…
Tần Khả hoàn hồn, bất đắc dĩ cười khổ.
“Lúc ấy tuổi em còn quá nhỏ, xử lý không thích đáng.”
“?” Tống Kỳ Thắng nhìn cô một cách kì lạ, “Không phải mới có một năm thôi sao?”
Tần Khả cười cười, nở một nụ cười đùa giỡn để lấp liếm, “Lên cao trung phải trưởng thành quá nhiều, giống như đã qua cả một đời.”
Tống Kỳ Thắng dễ dàng tha thứ cho người học trò mà mình rất đắc ý, mặc dù luôn nghiêm túc, lúc này cũng cười theo một tiếng.
Ngay sau đó anh ta nghiêm nghị, “Chuyện này vì nghĩ đến danh dự của em, đã đề nghị lên Ban Truyền Thông của trường, lập tức tiến hành thông báo phê bình với cậu ta, cũng nhận trừng phạt vì ác ý hãm hại người khác.”
Nói xong, Tống Kỳ Thắng nhìn thoáng qua đồng hồ, “Ừm, bây giờ chương trình phát thanh ở các lớp hẳn đã kết thúc.”
Đáy mắt Tần Khả mềm mại, gật đầu.
“Cảm ơn Tống ——”
Động tác của cô bỗng ngừng lại.
Mấy giây sau, Tần Khả vội vàng ngẩng đầu, “Đã thông báo!?”
Tống Kỳ Thắng bị cô làm giật mình, “Sao vậy? Không thể thông báo? Em không muốn cũng không thể được Tần Khả, em có biết tính chất của chuyện này rất đáng sợ không —— cũng may là thầy Hoắc xử lý nhanh, nếu không sẽ trở thành vu khống hãm hại, em có biết sẽ dẫn đến hậu quả kinh khủng là trực tiếp hủy hoại đến em không?”
Tần Khả bất chấp việc nghe Tống Kỳ Thắng dạy dỗ.
Cô cắn răng, chỉ có thể từ tận đáy lòng cầu nguyện Hoắc Tuấn đã rời khỏi trường học.
“Thầy Tống, cảm ơn thầy, nếu không còn chuyện gì, em trước ——”
Tần Khả đang tăng tốc độ nói chuyện thì bất chợt bị ngắt lời bởi tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Thầy nghe điện thoại trước đã.”
Tống Kỳ Thắng mở miệng.
Anh ta nhận điện thoại, vừa mới nói hai câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Một giây kế tiếp, anh ta cúp điện thoại, sắc mặt xanh mét nhìn Hoắc Cảnh Ngôn ——
“Hỏng rồi! Bọn họ nói Hoắc Tuấn đã xách nam sinh đó lên sân thượng rồi!”
“…!”
Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn liếc nhìn nhau, sắc mặt đồng thời thay đổi, quay đầu chạy ra bên ngoài.
Hai phút sau.
Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn thở hồng hộc chạy tới tầng cao nhất ở khu dạy học lớp mười phổ thông.
Bên ngoài cửa sân thượng, trước đó nam sinh kia bị Hoắc Tuấn đột nhiên xông vào xách cổ áo đi, hơn một nửa học sinh trong lớp sợ hãi chạy đến, lúc này đều đang đứng bên ngoài cửa sân thượng.
Tần Khả trước tiên chạy ra khỏi cửa sân thượng.
Thân người đứng lại, đồng tử của cô bỗng co rút.
——
Ngay giữa tầm mắt của cô, vẻ mặt Hoắc Tuấn dữ tợn lôi kéo cổ áo của nam sinh kia, mắt thấy sắp đẩy người kia xuống từ bức tường thấp ở sân thượng!
Tần Khả há mồm muốn kêu.
Nhưng đúng ngay lúc này, sau lưng cô bỗng vang lên âm thanh giận dữ của Hoắc Cảnh Ngôn:
“—— Hoắc Trọng Lâu!”