Nhìn về phía giọng nói phát ra, chủ nhân của giọng nói là một ông lão tóc hoa râm.
“Bậc thầy Tôn?” Phương Châu nhìn thấy ông lão, trên mặt có chút kinh ngạc: “Bậc thầy Tôn, không phải ông đang ở thủ đô hay sao, tại sao lại chạy đến Ngân Châu?” “Ài, cũng chỉ vì một bức tranh mà thôi, ông còn nhớ bức tranh Đông Mai kia không?
Ba năm trước tôi đã từng giám định một bức rồi, được ông mua về, một thời gian trước, tôi lại giám định được lần nữa, lúc đó tôi còn tưởng rằng, là ông Phương định ra tay bán lại bức tranh, nhưng bây giờ suy nghĩ lại cẩn thận, bức tranh kia có chút hơi khác với bức tranh mà ông đã từng mua, cho nên tôi lập tức chạy đến, không biết có thể gặp được người mua hay không, để giải thích cho người đó.” “Giải thích cái gì?” Phương Châu hỏi.
“Giải thích là, trên đời này có hai bức tranh Đông Mai, chất liệu giấy vẽ của bức Đông Mai này là Giáp Tuyên, có thể thông qua phương pháp thấm nước để chia thành hai tấm, bậc thầy Diêm thời cổ đại, nét bút cứng cáp, sau khi chia tờ giấy Tuyên Thành thành hai tấm, trên đời này lập tức có hai bức tranh Đông Mai, một bức màu sắc đậm hơn, một bức màu sắc nhạt hơn, nhưng đều là đồ thật cả!” Lời nói của bậc thầy Tôn giống hệt như những gì Trương Thác vừa mới nói.
“Cái này!” Phương Châu há hốc miệng nhìn về phía Trương Thác.
“Trên đời vẫn chỉ có một bức Đông Mai, ở chỗ Chủ tịch Phương, có một không hai.” Trương Thác thả lỏng nắm tay vẫn luôn siết chặt.
Từng mảnh giấy vụn của Đông Mai từ trong tay Trương Thác chậm rãi bay lả tả xuống mặt đất, khi những mảnh vụn này rơi xuống, nụ cười trên mặt Phương Châu cũng càng tươi tắn hơn.
Về phần Tống Đào, sắc mặt kia muốn khó coi bao nhiêu cũng khó coi bấy nhiêu, anh ta cảm thấy bản thân mình lại trở thành một tên hề lần nữa rồi, đã trở thành lá xanh để làm nền cho hoa hồng rồi.
“Ha ha ha, anh Trương, không thể không nói, cách làm của anh khiến trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, đối với tôi, loại người kinh doanh chỉ nhìn thấy lợi nhuận trước mắt mà nói, đều không cần nhìn xa trông rộng đã thấy được lợi ích rồi”
Ánh mát Phương Châu tán thưởng vỗ vỗ bả vai Trương Thác, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Ngữ Lam: “Chủ tịch Lâm, lần hợp tác lợi nhuận ngắn hạn này, chồng cô đã để tôi thấy được rồi, vậy tiếp theo, chúng ta bàn chuyện lợi nhuận lâu dài đi.”
Con ngươi xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam lộ ra ánh sáng: “Cảm ơn Chủ tịch Phương!”
“Cảm ơn tôi làm cái gì, chỉ có thể nói, hai vợ chồng các người, thật sự rất lợi hại, lợi hại đấy, ha ha ha!” Phương Châu giơ ngón tay cái lên: Trong lòng Lâm Ngữ Lam trở nên vui sướng, niềm vui này có một phần nhỏ là vì đạt thành hợp tác bước đầu với Phương Châu, phần lớn hơn nữa là vì Trương Thác thật sự giải quyết được chuyện này rồi! Sau khi bước ra khỏi triển lãm tranh, vì Milan còn có việc nên phải rời đi trước, trên đường về nhà chỉ còn có Trương Thác và Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam lái xe, Trương Thác ngồi ghế phó lái.
“Tại sao anh biết về những thứ như tranh Hoa Hạ vậy?” Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn Trương Thác một cái, tiếp tục lái xe.
“Tôi… Trương Thác giơ điện thoại di động lên, đang định nói chuyện.
“Đừng nói là anh tìm kiếm trên mạng, trên Internet cũng không có nhiều thứ cho anh tìm kiếm như vậy, hơn nữa anh chỉ dựa vào những tài liệu tìm được trên Internet mà có thể kết luận được bức tranh kia là đồ thật, đã dám tự ý ra quyết định dùng năm triệu đấu giá về, sau đó xé bỏ?” Lâm Ngữ Lam nhướn mày.
“Hì hì.” Trương Thác cười khan một tiếng: “Chủ tịch Lâm, bị em phát hiện ra rồi, quả thật không phải tôi tìm được trên mạng, trước khi tôi đến, trong lúc vô tình đã nghe thấy bậc thầy Tôn kia nói hết ra miệng rồi, nói trên thế giới có hai bức Đông Mai, nên tôi nhớ kỹ thôi.”
“Hóa ra là như vậy.’ Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, tán thưởng liếc nhìn Trương Thác một cái: “Xem ra khả năng quan sát và ghi nhớ của anh cũng không tệ lắm”
“Cảm ơn Chủ tịch Lâm khen ngợi.” Trương Thác gật gật đầu, trong lòng vui mừng, một người đàn ông cho dù có làm tốt mọi việc đến mức nào chăng nữa, đơn giản chỉ là muốn nhận được sự công nhận từ người phụ nữ của mình mà thôi.
Xe lái về Tái Thượng Thủy Hương, đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam cố ý muốn đưa Trương Thác về nhà, đợi sau khi Trương Thác xuống xe, Lâm Ngữ Lam lại hấp tấp chạy về công ty, bát đầu vạch ra kế hoạch hợp tác với Phương Châu.