Con mồi đã đưa đến miệng mà còn sắp bị mất, sao anh còn có thể nghĩ đến chuyện ăn uống được nữa?
Với lại người này là Tô Nam Tinh, không phải là đối tượng xem mắt mà anh đã từng gặp gỡ qua loa trong thời gian ngắn. Cô là Tô Nam Tinh, là một cô gái quật cường, lúc thì cứng nhắc, lúc là một Tô Nam Tinh quyến rũ, không phải là người khác.
Tô Nam Tinh hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Tôi vẫn muốn ăn mì trứng cà chua do em làm.”
Tô Nam Tinh trả lời: “Được, món đó làm rất nhanh.”
Bỗng nhiên, Chu Dịch đưa tay ra nắm lấy tay cô, không nói gì cả. Tô Nam Tinh liếc nhìn anh rồi nói: “Tập trung lái xe.”
Chu Dịch “ồ” một tiếng, nhưng lại không buông tay ra.
Tô Nam Tinh không có giãy tay ra, cứ để yên cho anh nắm.
Khóe môi của Chu Dịch nhếch lên trong vô thức.
Giống như tâm trạng của một ngày tốt nhất là vào buổi tối.
Đến nhà của Chu Dịch, Tô Nam Tinh nhanh chóng nấu cơm cho anh, Chu Dịch mới bắt đầu ăn từng muỗng.
Ăn xong, Tô Nam Tinh lại hỏi anh đã uống thuốc chưa, khi anh vẫn chưa uống thuốc thì lại mắng anh không biết quan tâm đến sức khỏe của mình, nhưng vẫn bưng ly nước nóng và thuốc trị cảm tới cho anh uống.
Chu Dịch nói: “Tôi đã đỡ rồi, tối hôm qua đã khỏe rồi, không phải em đã thử qua rồi sao?”
Tô Nam Tinh nhớ lại “trận chiến mãnh liệt” vào tối hôm qua, nhất là dáng vẻ cô cầu xin anh thì đỏ mặt lên, đưa thuốc qua cho anh, “Mau uống!”
Chu Dịch đành phải ngoan ngoãn uống, sau đó nói: “Tôi thấy em càng ngày càng thiếu tôn trọng sếp của mình.”
Tô Nam Tinh đáp: “Bây giờ là giờ tan sở, không cần phải tôn trọng.”
Chu Dịch nói: “Thật ra trong thời gian làm việc, tôi cũng không cần em tôn trọng tôi.”
Lúc này Tô Nam Tinh lúc vẫn chưa hiểu ra mưu kế của Chu Dịch, cô hỏi: “Giám đốc Chu, vậy lúc nào anh cần tôi phải tôn trọng?”
Chu Dịch đến gần, phả hơi nóng vào tai cô, “Lúc ở trên giường, tôi rất cần sự tôn trọng của em, tôi dùng tư thế gì thì em phải nghe theo.”
Làm cho Tô Nam Tinh rất tức giận, nói với anh: “Trong đầu suy nghĩ cái gì vậy?!”
Chu Dịch giữ lấy bàn tay đang dọn dẹp chén đũa của cô, nhìn chăm chú vào mắt cô rồi nói: “Lúc nào tôi cũng luôn nghĩ về em.”
Tô Nam Tinh bị ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào mình thì thấy hơi xấu hổ, nghĩ rằng bọn họ đều đã làm qua chuyện đó, sao lúc này lại dễ dàng cảm thấy xấu hổ như vậy…
Cô nhắm mắt lại, hất tay của Chu Dịch ra, dọn dẹp xong thì đi về nhà.
Dĩ nhiên Chu Dịch sẽ không để cho cô đi, lại bày ra dáng vẻ bị bệnh trông rất tội nghiệp. Tô Nam Tinh không để mình mắc vào bẫy một lần nữa, nói: “Lúc nãy anh nói đã hết bệnh rồi.”
Chu Dịch nói: “Hồi nãy vừa mới uống thuốc trị cảm nên đầu óc lâng lâng, muốn đi ngủ.”
Tô Nam Tinh: “Vậy đi ngủ đi, ngủ một giấc thì ngày mai sẽ khỏe lại.”
Chu Dịch giữ tay cô lại, không cho cô đi, nói: “Nam Tinh, tôi muốn ôm em ngủ.” Anh còn giơ ba ngón tay lên thề, “Tuyệt đối sẽ không làm chuyện giống như tối hôm qua.”
Tô Nam Tinh nghe thấy vậy thì liếc mắt khinh bỉ. Hôm qua tin anh là do cô quá ngây thơ, nếu hôm nay còn tin anh nữa thì cô chính là một con ngốc, “Ngày hôm qua anh cũng nói như vậy.”
Chu Dịch liên tục nhấn mạnh: “Hôm nay là thật lòng, tôi chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Thấy Tô Nam Tinh không nói gì, anh lại nói: “Cho dù em muốn đi thì tôi cũng sẽ không buông tay.” Sau đó, anh bế cô lên, bế thẳng lên giường trong phòng ngủ, rồi thì thầm vào tai cô: “Đừng đi mà.”
Tô Nam Tinh chưa nói đồng ý, chỉ nói nhỏ một câu: “Ít ra thì cũng phải để tôi đi đánh răng, rửa mặt chứ?”
Chu Dịch nở nụ cười. Nụ cười đó, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao và đuôi lông mày nhếch lên của anh đều nhìn rất chói mắt.
Quả thật Tô Nam Tinh không dám nhìn thẳng vào anh, vội vàng đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Lúc đi ra, cô đã mặc vào áo sơ mi của Chu Dịch. Có điều lần này cô thông minh hơn, khoác thêm một áo choàng tắm ở bên ngoài, đến khi ngồi bên mép giường thì mới cởi áo choàng tắm ra, chui vào trong chăn.
Nhưng hình như đêm nay Chu Dịch thực sự tuân thủ lời cam kết, không có chạm vào cô, chỉ vén chăn lên rồi ôm cô vào lòng.
Tô Nam Tinh ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi bạc hà trên người anh, nói: “Hôm nay anh hút rất nhiều thuốc.” Mùi thuốc lá nặng hơn ngày thường, kể cả mùi thơm của sữa tắm cũng không thể lấn át.
Chu Dịch trả lời: “Bởi vì tôi liên tục suy nghĩ có khi nào em sẽ chạy theo anh ta hay không…”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói về chủ đề này trong đêm nay.
Tô Nam Tinh hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chu Dịch trả lời: “Sau đó cũng không có câu trả lời. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không thể nắm chắc được một thứ.”
Tô Nam Tinh khẽ cười, gối đầu lên lồng ngực của anh, lồng ngực của anh vẫn cứng rắn giống như trong lần đầu tiên của bọn họ.
Chu Dịch vươn tay ra tắt đèn đầu giường.
Trong chớp mắt, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Trong bóng tối, Tô Nam Tinh nhỏ giọng nói: “Chu Dịch.”
“Ừm?” Đáp lại là một cái ôm chặt hơn.
“Tôi đã từ chối anh ta.”
Đáp lại cô là một nụ hôn dịu dàng lên trán cô.
Đêm đó, bọn họ chỉ ôm nhau ngủ, thế nhưng lại làm cho Tô Nam Tinh cảm thấy rất yên tâm và ấm áp.
Vì Chu Dịch mà từ chối Đinh Diễm là đáng giá.
Cô biết giữa cô và Chu Dịch đã có một sự thay đổi vô hình.
Cả hai người đều biết.
Trong bóng tối, Chu Dịch nghe thấy Tô Nam Tinh tự nói cho anh biết câu trả lời, trong lòng anh như có một dòng suối nước nóng tuôn ra, cả người rất thoải mái. Dường như có rất nhiều cảm xúc trào dâng, thế nhưng ngay lúc này, tất cả những cảm xúc đều được anh dồn vào trong nụ hôn nặng nề lên trán cô.
Càng quý trọng thì càng nặng nề.
Sáng hôm sau, Tô Nam Tinh bị Chu Dịch đánh thức.
Dĩ nhiên không phải vì giọng nói, mà là vì đôi môi và ngón tay của anh.
Chiếc quần thể thao ngắn mà cô cố tình mặc không biết đã bị cởi xuống từ lúc nào, anh đã bắt đầu châm lên ngọn lửa tình trong người cô.
Anh chỉ nói: “Anh đói bụng rồi.”
Sau đó, anh bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức món ăn chính là Tô Nam Tinh.
Từ trong ra ngoài, anh tỉ mỉ đến nỗi Tô Nam Tinh chỉ muốn bám vào người anh trên chiếc ga trải giường màu trắng và trong cái chăn phồng lên. Chu Dịch dùng tư thế khiến cho bộ ngực mềm mại của cô run rẩy trước mặt anh, vừa vặn để cho anh có thể nhấm nháp.
Sau khi kết thúc, Tô Nam Tinh không muốn nhúc nhích.
Chu Dịch còn đắc ý vênh váo nói: “Nhìn xem, anh đã hết bệnh rồi.” Anh bế cô lên, đặt vào trong bồn tắm nước ấm, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Tô Nam Tinh liên tục nhấn mạnh: “Không được làm nữa…”
Sau đó, bọn họ lại “chơi đùa” ở trong phòng tắm thêm một lần nữa, Chu Dịch nói với cô: “Thật là nói một đằng làm một nẻo! Xem vẻ mặt của em trong gương kìa…” Anh hôn cô, cảm thấy mỗi một chỗ trên người cô đều làm cho anh không thể dừng lại được, giống như đã bị nghiện cô. Dường như anh đã bị trúng độc, chỉ có cô mới có thể giải độc.
Sau đó, Tô Nam Tinh được được tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, được Chu Dịch quấn lại bằng tấm chăn rồi ẵm lên ghế sô pha. Anh để cho cô nghỉ ngơi một lát, tiếp đó đến phòng bếp nấu một nồi cháo cho hai người. Cuối cùng nồi cháo hơi khét, Chu Dịch buồn bực nói: “Hay là để anh gọi đồ ăn bên ngoài nhé?”
Tô Nam Tinh nói: “Đây là lần đầu tiên anh nấu cho em ăn, rất khác biệt.” Nói xong thì bắt đầu ăn từ từ.
Bọn họ ăn cháo hơi có mùi khét rồi nhìn nhau cười.
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ sát đất, chiếu vào chậu cây xanh tươi và to lớn, cũng chiếu vào trên người bọn họ đang ở bên nhau.
Ăn xong, Chu Dịch cũng là người dọn dẹp, anh chỉ để Tô Nam Tinh ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi. Sau khi dọn dẹp xong, anh còn bưng đến một rổ trái cây đã được rửa sạch, vừa đút cho cô ăn, vừa ôm cô vào trong lòng, bật máy chiếu lên xem phim.
Lúc đầu Tô Nam Tinh còn tưởng rằng Chu Dịch sẽ xem các loại phim tình cảm như 《Before Sunrise》, kết quả là anh lại xem các bộ phim kinh dị như 《Alien》, 《Saw》.
Cô còn tưởng anh thích xem thể loại này, cuối cùng khi xem đến phần ba, Chu Dịch không nhịn được liền hỏi cô: “Em không thấy sợ khi xem thể loại này sao?”
Anh vẫn luôn đợi cô thấy sợ để có thể ra oai. Thế nhưng xem cả buổi, anh lại cảm thấy hơi buồn nôn khi nhìn thấy máu và từng khúc cơ thể trên màn hình.
Tô Nam Tinh cười liên tục làm cho Chu Dịch nhích lại gần, bất ngờ hôn nhẹ lên môi cô rồi nói: “Nếu như vậy thì sao?”
Chu Dịch không thể kiềm chế được nên càng hôn cô sâu hơn, nói: “Đều đã là người lớn rồi, đã hôn thì phải hôn cho thật nghiêm túc.”
Tô Nam Tinh bị hôn đến nỗi đầu óc rối mù, khó khăn lắm mới đẩy anh ra được, nói: “Đừng hôn nữa, hôn rồi lại đi xa hơn…” Để rồi sau đó lại “phát hỏa.”
Đôi mắt của Chu Dịch đã đục ngầu, ngón tay luồn vào trong chăn mỏng, nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa, “Còn đau sao?…”
“Đều tại anh…” Tại anh quá mạnh mẽ.
Lúc này Chu Dịch rất dịu dàng, không còn giống như một người sếp nói gì phải nghe nấy trong công ty, “Đúng vậy, đều tại anh, anh sai rồi.”
Nhưng ngón tay vẫn lướt qua da thịt trắng mịn của cô, nhẹ nhàng xoa nắn rồi nói: “Nhưng mà anh không có ý định sẽ sửa đổi, lần sau anh sẽ dịu dàng hơn.”
Cả hai cứ thế dính với nhau trên ghế sô pha cả ngày. Sau khi ăn tối xong, trời đã tối đen, hai người lại đi dạo trong công viên gần nhà. Lúc này trong công viên đã không còn ai, không ai có thể nhận ra bọn họ, Chu Dịch vẫn nắm lấy tay của Tô Nam Tinh.
Bọn họ giống như một cặp tình nhân bình thường.
Chẳng qua ngoại hình rất bắt mắt, rất xứng đôi.
Nhà của Tô Nam Tinh cách chỗ này không xa, cô cũng tiện thể về nhà. Nhưng mà làm sao Chu Dịch có thể cho cô về nhà? Khó khăn lắm mới lừa gạt tới đây, nếu cô đi về thì đêm nay anh phải làm sao đây?
Chu Dịch nài nỉ, thậm chí còn lôi kéo giằng co, sau đó lại còn ẵm cô chạy chậm trên đường một quãng. Càng chạy về sau, hai người đều ngã xuống bãi cỏ, cười một trận.
Sau đó ở trong bụi cỏ, Chu Dịch cúi đầu hôn cô.
Không kìm nén được cảm xúc.
Sau khi hôn được một lúc, giọng nói của anh đã khàn đặc, kéo cô đi về nhà.
Tô Nam Tinh xấu hổ nói: “Còn đau mà…”
Chu Dịch nói: “Yên tâm đi.”
Đêm đó, Chu Dịch vô cùng cẩn thận làm cho Tô Nam Tinh như đang ở trên mây, để cho cô dùng tay giúp anh.
Sau khi kết thúc, da thịt của bọn họ dính vào nhau, chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng thứ hai, Tô Nam Tinh cố tình thức dậy sớm để về nhà thay quần áo đi làm. Thế nhưng vừa mới đi tới cửa thì bị Chu Dịch đã thức dậy kéo lại. Ở trước cửa ra vào, cô bị anh đè vào cửa rồi “dây dưa” thêm một lần nữa.
Rõ ràng không có cởi áo thun kiểu rộng và quần thể thao ngắn của cô ra, thế nhưng sau khi “chiến” xong, cả người cô đều mềm nhũn.
Cô đánh vào người Chu Dịch, nói với anh: “Hôm nay phải đi làm! Là thứ hai đó! Sao em có thể đi làm đây?”
Chu Dịch trả lời: “Anh đưa em đi.”
Tô Nam Tinh không để ý tới anh, ngay cả khi Chu Dịch hôn dỗ dành, lái xe chở cô đến dưới lầu nhà cô, Tô Nam Tinh còn hầm hầm tức giận, xoay người muốn đi lên lầu. Chu Dịch gọi cô lại, Tô Nam Tinh nghi ngờ bước tới, hỏi anh: “Có chuyện gì?”
Kết quả là bị anh ôm rồi hôn lên môi cô.
Anh nói: “Tiểu Tinh Tinh của anh đừng nóng giận, anh sai rồi, em muốn nghiêm khắc trừng phạt anh như thế nào cũng được.”
Tô Nam Tinh liền đỏ mặt, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì sao?
Thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Nhưng ngoài miệng vẫn hừ lạnh một tiếng, nói: “Lái xe cẩn thận.” Rồi xoay người đi lên lầu.
Bọn họ đã thỏa thuận với nhau là không có đi làm chung.
Về đến nhà, cô còn cố tình rửa sạch cơ thể. Nhìn thấy trên người đầy dấu “dâu tây,” mỗi một chỗ đều giống như còn lưu giữ cảm giác từ đôi môi của Chu Dịch.
Cô cố tình thay một bộ đồ công sở màu đen xám, thế nhưng cô vẫn không giấu được nét mặt tươi tắn.
Vào công ty, sáng sớm lúc hai người gặp nhau, Tô Nam Tinh chủ động chào: “Giám đốc, chào buổi sáng.”
Chu Dịch liếc nhìn cô, thản nhiên gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh, xem như là chào hỏi.
Buổi sáng khi không phải đi họp, anh nhắn tin cho cô qua WeChat: 【Anh diễn có giống như thật không?】
Tô Nam Tinh nói với anh: 【Người đang quan trọng hóa mọi vấn đề chính là anh.】
Chu Dịch hỏi: 【Không tức giận sao?】
Tô Nam Tinh gửi tới một nhãn dán khoanh tay trước ngực tức giận.
Kết quả là Chu Dịch gửi lại một nhãn dán đôi môi đỏ chót, làm cho Tô Nam Tinh không nhịn được mà nở nụ cười.
HẾT CHƯƠNG 37