Hòa An cảm giác có người chạm vào cơ thể mình nhưng không tài nào mở mắt lên được. Chỉ theo quán tính giơ tay lên thật nhanh kéo người đó lại gần mình tới khi cảm nhận được hơi thở phả vào mặt nóng hổi anh mới lên tiếng.
“Khát..”
Tuấn Khải bị hành động này của Hòa An làm cho bất ngờ mất đi trọng lực. Một tay bị kẹt dưới cổ, một tay không cẩn thận chồm tới chạm vào ngực đang phập phồng nóng hổi.
“Được rồi, tôi đi lấy nước.”
Tuấn Khải cố gắng dời lực tách ra nhưng Hòa An lại cố gắng kéo mạnh hơn nữa. Anh mắng thầm “Tên này đã bệnh tới thế này mà sức lực vẫn còn khá như vậy.” Hòa An càng kéo càng mạnh tay, Tuấn Khải vì không có thế đứng nên cũng không chống lại được đổ cả người vào thân thể đang nóng rực phía dưới. Hai dòng hơi thở nóng hổi phả vào tai của đối phương một bên thì mệt một bên thì bị làm cho mệt.
“Tôi lạnh lắm, ôm tôi một chút..” Hòa An từng chữ chậm rãi nói nhỏ vào tai của Tuấn Khải như một liều thuốc kích thích khiến cả người anh cũng giống như phát sốt theo. Anh cố gắng giữ mình bình tĩnh, tách người ra khỏi Hòa An.
Trước tiên là lau mồ hôi và mặc quần áo vào cho cậu trước. Anh đi lấy khăn và nước ấm lau từ trên tới dưới, cố gắng làm giảm thân nhiệt cho cậu rồi sẽ chở đi bệnh viện. Cứ một lần Tuấn Khải chạm vào người là Hòa An lại hừ lên một tiếng rồi xoắn xít cả người giống hệt một con sâu. Tuấn Khải đã sớm mặc quần lót vào cho cậu trước nhưng cứ mỗi lần lướt mắt qua lại phải thở mạnh một lần.
Sau một hồi Hòa An cũng có cảm giác bớt khó chịu mới từ từ mở mắt. Nhưng lại rất nhanh lại đóng xuống. Thấp thoáng thấy bóng người bên cạnh đang từng chút từng chút lau trên người mình. Tuấn Khải thấy người cậu ta đã hạ sốt mới bắt đầu lau lại cho khô rồi mặc quần áo vào. Hòa An lúc này như một con mèo ngoan ngoãn nằm im mặc kệ Tuấn Khải tùy ý động chạm trên người mình. Tới lúc đang cài nút áo thì Tuấn Khải hỏi.
“Chìa khóa xe ở đâu?”
“Trong túi.” Hòa An thành thật trả lời.
“Được rồi, mặc áo vào tôi chở cậu đi bệnh viện.” Tuấn Khải nhẹ nhàng nói.
“Đi đâu?” Nghe tới hai từ bệnh viện Hòa An liền cố xoay người mở mắt ra vặn hỏi.
“Đi bệnh viện.”
Hòa An đột nhiên kích động, kéo Tuấn Khải lại ôm sát vào người đặt cằm lên bả vai xoay mặt vào tai anh vừa thở nặng nề vừa nói.
“Tôi không muốn đi, xin anh.”
Tuấn Khải nghiêm chỉnh đáp lại. “Không được, phải đi.” Rồi lại đẩy Hòa An ra tiếp tục cài khuy áo. Hòa An cũng không buông tha, cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi lấy tay đẩy Tuấn Khải ra rồi khàn giọng bướng. “Tôi không đi! Anh để tôi chết ở đây cũng được, tôi nhất quyết không đi!”
Tuấn Khải bắt đầu cảm thấy cả người phát hỏa, hơn một giờ đồng hồ lo lắng. Bây giờ nói thà chết chứ không đi bệnh viện, quả thật quá xem trọng thể lực của mình rồi. Anh tức giận đứng dậy.
“Được, nếu cậu muốn chết ở đây thì cứ việc. Tôi cũng không quản!” Nói xong liền xoay mặt bước đi ra ngoài.
Hòa An một mình ở lại, tiếp tục cuộn tròn lại như từ sáng tới bây giờ. Từ từ nhắm mắt lại. Nước mắt cứ trong vô thức mà rớt xuống.
“Tôi thực sự không muốn đi…”