Cô ta mặc một bộ váy ngủ vô cùng gợi cảm, váy vừa qua khỏi bờ mông, áo cổ thấp lộ ra hai bầu ngực trắng trắng tròn tròn, dây áo nhỏ như hai sợi tóc, dường như chỉ cần kéo nhẹ một cái sẽ rơi ra ngay.
Gợi cảm như vậy, bất kỳ người đàn ông nào thấy, dục vọng trong lòng cũng dao động.
Mộc Ân nheo mắt lại, trong nháy mắt hiểu rõ ý đồ của Lâm Hạ.
Lâm Hạ lại không nhìn thấy cô trên giường, chỉ lo lả lơi đưa tình với Lục Phong Miên, dựa vào khung cửa hồn nhiên cười nói.
“Chú Lục, vừa rồi cháu đã gọi điện cho ba rồi, hỏi ông lúc nào có thời gian, cũng là không khéo, ông đang đi công tác ở nước ngoài, phải ba ngày sau mới có thể trở về.”
“Ừm.” Lục Phong Miên lên tiếng, vẻ mặt lãnh đạm giống như ngày thường: “Vậy thì chờ ông ấy trở về, để ông ấy đến nhà cũ một chuyến.”
Lâm Hạ không ngờ mình tỉ mỉ ăn mặc, thế mà người này lại thờ ơ, ngẫm lại cũng là không cam tâm, giả bộ như lơ đãng nghiêng bả vai, khiến dây áo trượt xuống, lộ ra bộ ngực câu dẫn, sau đó lại đưa tay nhanh chóng kéo dây áo trở về.
Vừa lộ vừa hở thế này, cũng vô cùng xấu hổ đi.
Lâm Hạ e lệ nháy mắt, vốn cho rằng thấy được ánh mắt thâm trầm Lục Phong Miên nhìn mình chằm chằm, nhưng mà ánh mắt người đàn ông trước mặt không chút nào dao động.
“Còn có việc gì không?” Lục Phong Miên từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô ta hỏi.
“Không có… Không có việc gì nữa…” Lâm Hạ không ngờ đã làm tới trình độ như vậy, thế mà không có tác dụng gì.
Thân thể của cô ta đối với đàn ông mà nói, chẳng lẽ một chút hấp dẫn đều không có?
Không, không có khả năng, rõ ràng ở trước mặt cô ta Giang Minh Tu thường xuyên không giữ mình được.
Chỉ là Lục Phong Miên tương đối ngoại lệ mà thôi!
“Không có việc gì thì trở về ngủ đi.” Lục Phong Miên xoay người.
“Chú Lục…” Lâm Hạ đuổi kịp hai bước, cắn răng một cái quyết định, lấy dũng khí giang hai cánh tay, chuẩn bị ôm anh.
Nhưng mà còn chưa chạm đến, bên trong liền truyền đến giọng nói của Mộc Ân: “Chị Hạ, tuy rằng mùa hè nóng thật, nhưng chị mặc thế này cũng quá ít đi, cẩn thận ban đêm bị lạnh bụng.”
Lâm Hạ nghiêng đầu nhìn một cái, thì thấy Mộc Ân mặc bộ đồ ngủ con thỏ phấn nộn, từ trên giường Lục Phong Miên đi xuống.
Cô ta có chút giật mình, sau đó chính là oán hận —— khó trách Lục Phong Miên thờ ơ với câu dẫn của cô ta, thì ra là dục hỏa có chỗ phát tiết.
Cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với Mộc Ân: “Ân Ân, em đang ở đây à.”
“Gần đây mỗi ngày em đều ở đây nha.” Mộc Ân ngòn ngọt cười: ” Chị Hạ đến tìm chú Lục, là vì chuyện của chú Hai sao? “