Hắn không biết chơi môn này. Thậm chí rất ít khi nghe đến nó chứ đừng nói đến việc hiểu luật. Vậy nên hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ và xa lạ.
Nhìn sang bên cạnh, liền thấy Linh Uyên lộ ra nụ cười của con ông cháu cha, xem chừng là rất quen thuộc.
Thư ký Kinh nghèo đến không một xu dính túi: “…”
_
Một đoàn người màu đỏ đi từ xa đến gần, hai bên là hai hàng binh lính quân bài tay cầm giáo nhọn, bước chân đều đặn.
Đoàn người ở giữa ăn mặc lộng lẫy quý phái, dung mạo sắc sảo như những quý tộc. Cứ hai người một đi thành cặp. Biểu cảm của họ vừa phong phú bí ẩn, lại vừa quỷ dị điên cuồng.
Dẫn đầu bước tới là một quý cô mà đám quân bài gọi là Nữ hoàng, khí chất đoan trang cao quý.
Mái tóc xoăn vàng óng ả dài ngang lưng. Nàng có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần với đôi đồng tử đỏ sậm và ngũ quan sắc sảo. Chiếc váy bồng đỏ tươi gắn đủ loại dây vàng và kim cương trái tim trắng đỏ quý giá, mặt ngoài giăng kín hoa văn kỳ dị. Ngự trên những sợi nắng kia là vương miện vàng ba tầng nạm đá đỏ bán trong suốt chiếu rọi ra hào quang chói mắt.
Đi cuối hàng ngũ là thanh niên tai mèo và Người làm mũ dáng điệu vội vã. Xem ra Nữ hoàng và các quý tộc đều cùng loại, hơn nữa từ biểu hiện kính cẩn của những người khác thì Nữ hoàng có vẻ còn mạnh mẽ hơn hẳn.
Trong đầu nảy ra đủ loại phỏng đoán và suy nghĩ, Kinh Thế rất nhanh lại thu lại tầm mắt. Hắn không có thời gian để đánh giá lâu, cần thiết nhanh chóng tìm ra cách chơi của trò chơi này. Nếu không không biết chừng lại kích hoạt điểm chết lúc nào không biết.
Đoàn người màu đỏ sau khi đến trước mặt họ thì quay sang tách thành hai hàng. Đám quân bài không cầm vũ khí vội vàng đem ghế và bàn sứ tới đặt trên cỏ. Những quý tộc kính cẩn cúi đầu một cái với quý cô tóc vàng, sau khi nhận được cái gật đầu của nàng mới cẩn thận ngồi xuống quanh các bàn sứ trắng.
Nữ hoàng cũng ngồi xuống một bàn lớn nhất ở trung tâm. Lúc này, trên sân cỏ chỉ còn mười người chơi trong hình dạng trẻ con là còn đứng.
Nữ hoàng tươi cười nghiền ngẫm nhìn về phía bọn họ. Bên trong con ngươi như thể có một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.
Người làm mũ đứng dậy, dùng thanh âm nghiêm nghị thông báo
: “Các vị khách, xin hãy vào vị trí. Cuộc chơi của chúng ta chuẩn bị bắt đầu.”
Các vị quý tộc đồng thời vỗ tay, dõng dạc đáp lại.
Theo tiếng hoan hô của đám đông, mặt cỏ bằng phẳng cứ như bị ma thuật phù phép. Những luống đất dài với những đường rãnh song song ở giữa xuất hiện cách đó không xa. Dây gai từ những hàng rào hoa hồng nhanh chóng bò tới, chôn hai đầu xuống đất, làm thành hình vòng cung.
Đám Kinh Thế được dẫn vào hàng. Linh Uyên đứng đầu đám trẻ, xếp sau năm, sáu binh lính quân bài khác. Nữ hoàng cũng đứng dậy từ chỗ ngồi. Các binh lính quân bài bên cạnh dâng lên cho nàng cây gậy đánh bóng và trái bóng bằng thủy tinh trong suốt đặt trên đệm nhung đỏ thêu tơ vàng.
Quân bài xếp đầu hàng bước lên nhận lấy một cây gậy khác, bắt đầu cuộc chơi với quý cô tóc vàng dưới sự theo dõi chăm chú của mọi người.
Vì chỉ có hai người nên rất nhanh ván chơi đã kết thúc với phần thắng của Nữ hoàng. Các quý tộc vỗ tay giòn giã. Kinh Thế không phát hiện ra được thứ gì đáng chú ý, cũng không nắm bắt được luật chơi.
Lượt tiếp theo đã đến, gậy thủy tinh vung lên bừa bãi không cần đợi đến lượt. Động tác của người chơi trên sân vừa trúc trắc vừa buồn cười. Lần này là quân bài thắng.
Biểu cảm của đám quý tộc tối tăm hẳn đi. Trong khi Nữ hoàng chỉ mỉm cười, cổ họng phát ra thanh âm điềm đạm êm dịu
: “Chặt đầu nó đi.”
Ngay khi Nữ hoàng ban ra mệnh lệnh, những quân bài cầm giáo hai bên lập tức tiến lên, bao vây lấy lá bài đang cầm gậy kia, đè nó ngã quỳ xuống đất.
Bọn chúng giật lấy cây gậy thủy tinh, lại vung lên ngọn giáo nhọn.
Đồng tử Kinh Thế hơi co lại, biểu cảm những người chơi khác cũng không tốt hơn là mấy. Cái đầu đội mũ giáp và phần thân thể còn lại của lá bài kia rất nhanh bị lôi đi khuất tầm mắt.
Xung quanh đã trở nên tĩnh lặng khác thường, chỉ có vũng máu đỏ tươi đang từ từ lan ra, nhuốm đỏ hoa hồng trắng.
Cuộc chơi vẫn tiếp tục, chẳng có luật lệ nào cả. Đám quý tộc liên tục vỗ tay hò hét cổ vũ Nữ hoàng, thanh âm ồn ã, biểu cảm mê muội mãnh liệt.
Chỉ còn một lượt chơi nữa sẽ đến Linh Uyên.
Trong lúc Kinh Thế và những người khác còn đang lo lắng. Bên cạnh đột ngột xuất hiện thêm một bóng hình.
Là thanh niên tai mèo nọ.
Cơ thể của gã lơ lửng trong không khí. Khóe miệng giống như không khống chế được mà cong lên: “Mấy nhóc thế nào rồi?”
Khác với những NPC vô thần khác, thanh niên tai mèo có thể ví như một loại sinh vật giàu trí tuệ, tương đương giả dối. Không ai trong đám trẻ muốn đáp lại gã, họ chỉ chăm chăm dõi theo cuộc chơi rối loạn trên sân hòng tìm ra manh mối tránh đi điểm chết.
Con mèo có vẻ hơi bất mãn, hai cái tai lông nhung tím hơi rung lên. Gã giống như nghĩ tới gì đó, lần nữa cất lời, tiết tấu nói chuyện không phải thực mau
: “Tôi có thể gợi ý cho mấy nhóc về mánh khoé của loại trò chơi này để không bị chặt đầu.”
Lập tức, cả mười cái đầu nhỏ đồng thời quay sang.
Bị một loạt những đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú, thanh niên tai mèo vuốt cằm, cứ cảm thấy kỳ quái. Nhưng vẫn tiếp tục nói
: “Mấy nhóc không cần phải biết luật, quan trọng là kết quả cơ ~”
Nghe vậy, các cục bột đều giật mình.
: “Kết quả?” Ôn Mặc dừng một chút, thật cẩn thận nói: “Không lẽ…”
: “Đúng vậy đấy.” Thanh niên lộn một vòng trên không trung, cả người lộ ra một chút phóng túng không tự chủ: “Đây là sân chơi của Nữ hoàng mà ~”
Vẻ mặt Linh Uyên giống như bừng tỉnh. Vừa vặn quân bài đứng trước y cũng vừa xong lượt. Bạn nhỏ Linh Uyên lập tức không chút chần chừ xông lên cầm lấy gậy thuỷ tinh.
Con không để quý cô tóc vàng bên cạnh kịp phản ứng, y đã giành trước dùng sức lực lớn đánh ra một cú. Một phát đánh bóng xuyên qua tất cả các khung trên sân, đập vào cột ở giữa sân là đích. Va chạm mạnh đến mức bóng thủy tinh và đầu gậy đều vỡ mất một phần.
Sau đó, nhóc con Linh Uyên giơ hai tay lên, hùng hổ thông báo cho Nữ hoàng đang chưng hửng bên cạnh
: “Bố mày thắng!”
Hội trường chìm vào tĩnh lặng một cách lạ kỳ.
Phòng livestream phó bản [ Cheshire’s game ]:
[… ] [ An táng đó chứ không an toàn nữa đâu. ] [ Chó Linh Uyên thông minh như vầy anh Kinh biết anh Kinh buồn đó. ] [ Khôn như Linh Uyên, sống không thọ. ] [ Dăm ba cái mớ lý thuyết, thực chiến ăn hành ngay lần đầu. ] [ Não thì có nhưng anh thích để trưng, vì nếu anh dùng não thì game dễ quá. ]Micae im lặng dùng hai tay che mặt. An Hòa và Ôn Mặc không khỏi phát ra âm thanh hít không khí. Những người chơi khác thì vẫn còn đang chìm trong sự bàng hoàng.
Quý cô tóc vàng cúi đầu nhìn gậy trong tay, rồi lại nhìn lên Linh Uyên, rồi lại cúi đầu.
Sau đó, Nữ hoàng trừng mắt, bàn tay ‘phanh’ một tiếng bẻ gẫy đôi gậy thủy tinh. Cổ họng phát ra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, đôi mắt ẩn chứa sấm chớp và bão tố
: “Chặt đầu nó! Chặt đầu nó cho ta!!!”
Cảm giác lạnh lẽo âm u từ trong lòng đất lan ra theo tiếng gầm thét của nàng, trùm lên tất cả. Đám quân bài vừa la ó vừa kéo bè kéo lũ xông về phía Linh Uyên. Tên chó nào đó vừa nhìn qua liền lập tức quăng gậy bỏ chạy.
Ở bên này, biểu tình của thanh niên tai mèo sớm đã trở nên vặn vẹo. Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu hỏi thăm phụ huynh của Linh Uyên.
Rõ ràng là gã đã gợi ý vô cùng tốt, là phân đoạn nào sai lầm vậy?
: “Đầu tiên, đừng quá hoảng hốt.” Micae nghiêm túc kiến nghị.
Thanh niên tai mèo: “…” Lời khuyên hữu ích quá, lần sau đừng khuyên nữa.
Kinh Thế vỗ vai gã, nhỏ giọng an ủi: “Đừng lo, tôi nghĩ…” Vẫn có thể cứu vớt được gì đó.
: “Lăn!”
Kinh Thế rất có tự mình hiểu lấy lùi về sau.
Ôn Mặc và An Hòa đối với cách hành xử của thanh niên tai mèo âm thầm phê phán. Lại dẫn tới thêm một đợt lửa giận nữa cho gã.
Thời điểm hai cục bột nếp và thanh niên tai mèo cho nhau lên án nhân phẩm đối phương, đám quân bài vẫn hung hăng đầy sát khí mà đuổi theo sau Linh Uyên. Cuộc truy đuổi vòng quanh sân cỏ, đâm đổ cả bàn ghế sứ. Làm đám quý tộc cũng loạn hết cả lên. Tiếng la ó giận dữ của Nữ hoàng cũng càng thêm lớn.
Trong lúc đang chạy trốn, Linh Uyên lại đột nhiên quay người lấy ra mấy cây súng đạo cụ. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên. Vô số chùm tia sáng dày đặc thô to bổ ngược về phía đám quân bài, bổ đến mặt đất nứt vỡ. Toàn bộ binh linh quân bài đều cháy đen, lăn lóc nghiêng ngả.
Chưa dừng lại ở đó, tên chó ấy lại dùng cơ thể nhỏ bé chạy về phía khu vực của quý tộc và Nữ hoàng. Đạo cụ trên tay hết cái này đến cái khác lấy ra vung vẩy loạn xạ.
Tia chớp khủng khiếp khắp nơi bổ xuống. Đám quý tộc la hét hoảng loạn chạy trốn. Nữ hoàng vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ bị đám lính bài vây quanh kéo đi.
Người làm mũ dùng một tay đè lại chiếc mũ chóp cao, nhanh chóng rời khỏi hiện trường hỗn loạn. Thanh niên tai mèo thấy thế cũng vội vàng chuồn theo.
Bọn họ tới lặng yên không tiếng động, đi lại hấp tấp vội vàng.
Sân cỏ lần nữa quay về vắng lặng, toàn bộ người chơi ngơ ngác, không hiểu ra sao mà vượt ải thành công.
Linh Uyên bị An Hòa và Ôn Mặc trói trở về, Kinh Thế đi qua liền đánh y một trận. Micae ở bên cạnh cũng tiện thể đạp thêm hai cái.
Khác với những lần trước. Lần này Linh Uyên bị Kinh Thế đánh lại không thèm đánh trả. Chỉ bày tỏ sự ấm ức, liên tục phát ra tiếng khóc anh anh anh vô cùng ủy khuất.
Chó Linh Uyên giả bộ đáng thương thì chắc chắn không có ý tốt, mọi người đều phải rùng mình.
Kinh Thế nhìn thấy bạn nhỏ khóc thì dừng tay. Ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng lại, kìm lòng không đặng mà khuyên
: “Đừng khóc nữa, anh khóc trông xấu lắm.”
Linh Uyên nháy mắt thu lại tiếng khóc, ủ rũ rúc đầu ngồi bệt trên mặt đất. Nhìn qua cũng thấy được sự tủi thân, rất khiến người ta dễ mủi lòng.
An Hòa và Ôn Mặc đều nhận ra bất thường. Micae thì cảm thấy phải ngăn cản mối nguy tiềm tàng này. Vì vậy gã vuốt sợi tóc trắng ra sau tai, bước lên nói nhỏ bên tai Kinh Thế
: “Tôi bảo này, chó Linh Uyên ấy…”
: “Tôi biết.” Kinh Thế nhếch môi, bất động thanh sắc sờ cằm: “Thằng chả đang cố câu tôi bằng cái kỹ thuật diễn sứt vẹo ấy.”
Micae: “…” Ái chà.