Đinh Kiến Long không nghe được âm thanh bao cát rỗng ruột, đây là sức mạnh chân thực, trong căn phòng rộng lớn mà vẫn nghe thấy tiếng nắm đấm xé gió mạnh mẽ.
Đinh Kiến Long kiểm tra hóa đơn đồ ăn đặt ngoài của mình, “Ăn cơm tối chưa, muốn ăn đồ ăn đặt ngoài không, ăn xong thì tập tiếp. Hôm nay ít người, không tính thời gian với cậu đâu, cứ tập xả láng đi.”
Chàng trai nói: “Không không ăn đâu, chín giờ tôi về rồi.”
Tám giờ đến, chín giờ về. Cậu trai này chưa bao giờ vắng mặt, đây là một người có tính tự kỷ luật cực kỳ tốt.
Theo Đinh Kiến Long quan sát, cách ra tay và cách ra chân của chàng trai này có kỹ thuật riêng của mình. Đinh Kiến Long nói: “Đăng ký một môn học là có thể nâng cao trình độ của mình. Kỹ thuật boxing vẫn cần có có người chỉ ra những lỗi sai của mình.”
Không nhận được lời hồi đáp, anh ta tự cảm thấy chuốc nhục vào người.
Đồ ăn đặt ngoài đã đến, là pizza.
Đinh Kiến Long ghé mũi ngửi chiếc bánh một cái, anh ta mời bao nhiêu lần thì thất bại bấy nhiêu, hò về phía chàng trai kia: “Ăn pizza không?”
Chàng trai: “Cảm ơn, không cần.”
Đinh Kiến Long ăn pizza xong, chàng trai nọ đã tháo găng tay, chậm rãi cởi dây đai trên tay mình, chuẩn bị ra về.
Đinh Kiến Long lấy quyển sổ đăng ký hội viên ra, hỏi: “Để lại phương thức liên lạc nhé?”
Đếm kỹ lại, câu này anh ta đã nói không dưới mười lần, lần nào cậu trai kia cũng chỉ đáp lại anh ta bằng một ánh mắt lạnh lùng.
Nhưng khác với những lần trước đó, lần này cậu trai đã dừng lại, viết tên họ và số điện thoại vào quyển đăng ký.
Đinh Kiến Long nhìn vào quyển sổ.
Số điện thoại là số điện thoại bàn. Thời đại nào rồi mà vẫn có người dùng điện thoại bàn? Đinh Kiến Long đoán, cậu trai này không muốn để lại thông tin thực. Anh ta xem đến chỗ tên của cậu ta, Trần Phi.
“Tên của cậu khiến tôi nhớ đến một người.”
Chàng trai ngước mắt lên.
Đôi mắt của chàng trai thật sự rất đẹp, cũng rất lạnh lùng, lạnh như một lưỡi kiếm sắc, lộ ra sự sắc bén. Đinh Kiến Long nói: “Những người tập boxing như chúng tôi, dù ít dù nhiều cũng từng nghe về truyền thuyết trong giang hồ. Có một người có nắm đấm cực kỳ cứng, biệt danh của anh ta là Quyền Lang, còn tên thật thì hầu hết mọi người không biết.”
Chàng trai đã đeo balo lên lưng.
Đinh Kiến Long nói tiếp: “Anh ta và cậu có tên giống nhau nhưng khác họ, anh ta tên là Chu Phi. Tất nhiên, anh ta là người liếm máu trên lưỡi đao, ra tay tàn nhẫn hơn cậu nhiều.”
Màn mưa bên ngoài cửa sổ to hơn.
Chàng trai không nói không rằng, trực tiếp đi khỏi đó.
Đinh Kiến Long lại đứng trước cửa sổ.
Bên dưới có người đẩy cửa đi ra.
Là cậu trai kia. Khác với dáng vẻ ban nãy, lúc này cậu ta đã đeo kính, nói chuyện với người bảo vệ đang cầm ô.
Ở ngay tầng hai, Đinh Kiến Long nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu trai kia đã giương nụ cười mỉm thân thiện.
Mỉm cười? Thân Thiện?
**
Tiếng mưa lớn, át đi tiếng xe cộ qua lại. Trần Nhung nhìn thấy phía trước có đèn xe chiếu tới, soi sáng cái hố nông dưới chân anh.
Anh nhường đường.
Chiếc xe lập tức dừng lại.
Cửa xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ lộ ra, đẹp rạng ngời trong đêm mưa. Bà ấy khẽ cười, gọi: “Trần Nhung.”
Trần Nhung hạ ô xuống thấp một chút, cười chào bà: “Mẹ.”
Trần Nhược Nguyên xuống khỏi xe, bà ấy không mang ô, bèn nhảy một cái đứng dưới tán ô của con trai, sau đó bà ấy vẫy tay với người đàn ông ngồi ở ghế lái, “Tạm biệt anh yêu.”
Cần gạt nước chuyển động hai cái, người đàn ông gật đầu với Trần Nhung qua kính chắn gió.
Trần Nhung cũng gật đầu chào lại. Dựa theo vai vế, anh phải gọi người kia là chú. Có điều, họ chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.
Chiếc xe phóng đi, để lại đèn chiếu hậu tờ mờ.
Trần Nhược Nguyên mặc bộ váy màu đen, tà váy rộng, quét ra đến bên ngoài ô.
Trần Nhung dịch ô về phía bà ấy.
Bà ấy khoác tay con trai, “Về muộn thế con.”
“Mưa to quá, đành trú mưa một lúc.”
“Lúc không mưa, con cũng về muộn như vậy.” Đây là lời phàn nàn.
“Tan học muộn mà mẹ.” Lời giải thích của Trần Nhung mãi mãi như thế này.
Chỉ cần nói đến chuyện học hành, Trần Nhược Nguyên đều rất dễ bỏ qua.
Về đến nhà, bà ấy giũ bỏ vẻ dịu dàng trên mặt, thay đổi biểu cảm. Đá văng đôi giày cao gót ra, bà ấy vươn vai rồi ngồi xuống sofa, “À mà, chú con hỏi mẹ ngày mai có muốn về nhà ông ấy ăn bữa cơm không?”
“Dạ?” Trần Nhung đang treo ô lên.
Trần Nhược Nguyên cúi đầu, nói: “Có thể ông ấy muốn vun đắp tình cảm cha con với con đó.”
Trần Nhung cười cười, “Dạo này con bận, để sau hãy nói.”
“Cũng đúng, gia đình của ông ấy nhiều quy củ quá, mẹ vẫn thích nhà mình hơn.” Có điều, từ khi Trần Nhung lên đại học, bà ấy đã không về cái nhà này nữa. Thậm chí, bà ấy còn nhường phòng ngủ lớn lại cho Trần Nhung. Vì bà ấy đã có gia đình khác, ở đó có đàn ông và một bé gái hai tuổi. Người chồng hiện tại của bà ấy không rộng lượng đến mức có thể chấp nhận đứa con khác của bà. Trần Nhược Nguyên thở dài một tiếng, “Trần Nhung, đợi con tốt nghiệp rồi có thành tích trong sự nghiệp là mẹ yên tâm rồi.”
“Vâng.” Trần Nhung không nhiều lời.
“Ai da, trên người ám mùi nước hoa Cologne, mẹ đi tắm đây.” Trần Nhược Nguyên đi vào phòng tắm.
Trần Nhung về phòng mình, đóng cửa, ngón tay khẽ gạt một cái, khóa cửa lại.
Anh gỡ kính, ngồi trên bệ cửa sổ, một chân gập lại, một chân tùy ý duỗi thẳng.
Điện thoại reo lên, là Nghê Yến Quy nhắn: “Về đến nhà chưa?”
“Về đến nhà rồi. Vì trời mưa nên về muộn, không báo cho em ngay được, là lỗi của anh.”
Nghê Yến Quy gửi một nhãn dán đáng yêu, “Dính mưa rồi à?”
Trần Nhung: “Không, mưa ngớt rồi.”
Sau đó, Nghê Yến Quy lại gửi cho anh một bức ảnh. Có lẽ cô vừa mới tắm xong, gò má nổi lên màu đỏ như rặng mây mù. Cô lại mặc chiếc áo hai dây kia.
Cô rất chú ý góc độ, hướng chính diện về phía anh, không để lộ hoa văn ở sau bả vai một chút nào.
Nơi căng tròn của cô vừa mềm vừa vun cao. Cô cong môi cười, ánh mắt biếng nhác. Cô đang ở độ tuổi hồn nhiên, ngây thơ đến mức đáng yêu. Cô chưa bao giờ che giấu mục đích muốn dụ dỗ Trần Nhung của mình.
Ngón cái của Trần Nhung miết qua bộ phận nào đó trên màn hình, không lớn không bé, anh rất thích.
Nghê Yến Quy: “Hai ngày không gặp, em sợ anh nhớ.”
“Đã bắt đầu nhớ rồi đây.”
“Anh mượn tấm ảnh này xoa dịu tâm tư của mình đi.”
“Được.”
Bên ngoài vọng vào tiếng của Trần Nhược Nguyên: “Trần Nhung.”
Trần Nhung nhìn thấy đôi mắt mình phản chiếu trên mặt kính, không có ý cười, thứ lộ ra chỉ toàn là gai nhọn. Anh xuống khỏi bệ cửa sổ, cầm gọng kính bằng cả hai tay, đeo kính lên sống mũi.
Anh chớp mắt một cái.
Lúc mở cửa, khuôn mặt anh đã trở nên ngoan hiền, “Mẹ.”