Ít nhất là không hoàn toàn.
Chẳng lẽ lại là lồng song hoàng? Nhưng nếu là song hoàng, có thể thấy rõ Thẩm Mạn Di đang không chiếm được ưu thế, thế thì sao lại có thể đứng bình yên ở đây?
Thắc mắc lại vòng về thắc mắc, nếu Thẩm Mạn Di đã xuất hiện, thì phải giải quyết nó trước.
“Em muốn cái nơ của mình, em muốn trở nên xinh đẹp.” Thẩm Mạn Di nghiêm túc lặp lại lần nữa, giọng nói lảnh lót vang vọng trong cả căn phòng, “Vì sao má Thái bọn họ lại không đến giúp em chứ. Em tìm lâu lắm rồi, vì sao họ còn chưa đến nữa?”
“Đừng, họ không đến giúp thì để bọn anh.” Vừa thấy khí đen quanh người nó càng dày đặc hơn, giọng điệu nói chuyện cũng ngày càng quỷ dị, Đại Đông nắm chặt Kim sí Đại bàng của mình, vội nói, “Bọn anh sẽ tìm, bọn anh tìm cho em. Em đừng vội nhé.”
Hắn hấp tấp đi long vòng trong phòng, lại nghe thấy Lão Mao nói một câu: “Chúng ta đi một mạch tới đây, phòng nào cũng đều lật tung, nhưng không có bất cứ cái nơ nào cả.”
Đại Đông nhăn mặt chỉ hắn, ý bảo hắn làm ơn làm phước đừng nói lung tung: “Lỡ còn sót lại thì sao!? Đừng nóng vội em nhé. Nhiều người cùng tìm như vậy, còn sợ không tìm ra nữa à?”
Lão Mao lại nói: “Nó cũng nói nó đã tìm rất lâu rồi, nhưng hình như là không tìm được mà.”
Đại Đông: “Ông ——”
Cuối cùng ông bên phe nào hả!?
Hắn trợn to mắt với Lão Mao, muốn trao đổi bằng khẩu hình, nhưng lại sợ bị Thẩm Mạn Di phát hiện.
Nói xong, hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Tạ Vấn. Vốn cũng muốn trừng, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại không dám trừng Tạ Vấn.
“Nhân viên cửa hàng của cậu đó, cậu có quản không?” Đại Đông nói, “Tôi đang giải lồng, sao ổng lại có thể quấy rối như thế chứ?”
Tạ Vấn lại nói: “Quản thì quản được đấy, nhưng tôi cảm thấy Lão Mao nói đúng mà.”
Mặc dù hắn nhìn Đại Đông, nhưng lúc nói lại hơi nghiêng đầu, hiển nhiên là đang nói cho Văn Thời nghe.
“Tôi biết.” Văn Thời nói khẽ.
Đúng là anh cũng cảm thấy Lão Mao nói không sai.
Nếu rớt ở một chỗ bình thường, ví dụ như đít giường hoặc chân quầy các kiểu, tội gì Thẩm Mạn Di tìm lâu đến thế mà lại không tìm ra?
“Em chắc chắn là nó còn ở đây à?” Văn Thời thử Thẩm Mạn Di một câu.
Bé gái gật đầu: “Dạ.”
Nó trả lời quá chắc nịch, như thể trong tiềm thức nó luôn biết cái nơ đó nằm đâu, chỉ là nó không muốn lấy, hoặc không dám lấy thôi.
Nó gần như là chủ lồng, đi lại tự nhiên ở đây, giữ một đám người lại để chơi với mình, có chỗ nào mà nó lại không dám tới?
Văn Thời có kinh nghiệm phong phú, nghĩ tới đây thì đáp án cũng đã hiện rõ —— hầu như người đã chết nào cũng sẽ sợ một nơi, đó chính là vị trí xác chết của mình.
Vì không ai muốn nhìn thấy hình dáng đã chết của bản thân cả.
Tình cờ là điều này trùng hợp với mục tiêu mà họ hướng tới. Anh và Tạ Vấn tìm ra phòng ngủ này do ở đây có dấu vết đổi thảm. Sẽ không có gì ngạc nhiên khi cơ thể chân chính của Thẩm Mạn Di đang ở trong chính căn phòng này.
Nhưng không gian nhỏ hẹp chật chội đó nằm ở đâu, sao lại phải gập Thẩm Mạn Di thành như thế này?
Tủ bát? Sau gương? Tường?
Lúc Văn Thời đang lần theo dấu vết để tìm ngọn nguồn, bên sô pha bất thình lình truyền đến một tiếng la làng hãi hùng.
“Đệt!!!” Giọng nói ồm ồm quác quác của Chu Húc thu hút sự chú ý của Thẩm Mạn Di sang đó.
Chỉ thấy miếng vải bố trắng đó đang run rẩy, ba nam sinh vùng vẫy thoát khỏi nó, Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ trực tiếp ngồi bẹp xuống sàn, mặt mày hoảng sợ.
“Anh, anh nhìn đi!” Hạ Tiều gọi một tiếng.
Chu Húc giơ cao tay lên, nó đang cầm thứ gì đó giữa hai ngón tay, từng sợi mỏng manh và rất dài.
Nó trợn mắt nói: “Tóc nè!”
Nó vừa nói thế, Văn Thời đã thấy rõ nhờ có ngọn đèn. Đó không phải vài cọng tóc, cũng không phải một chùm, mà là một mảng, đi kèm với da đầu, như bị giật từ trên đầu xuống lúc nhét người vô.
“Tìm thấy nó ở đâu?” Văn Thời hỏi.
Chu Húc chỉ vào bên chân: “Bị kẹt giữa khe trên sàn!”
Thẩm Mạn Di nhìn chằm chằm mảng tóc đó, chăm chú vài giây, sau đó sờ lên vảy máu trên ót mình một cái, bỗng bắt đầu thét chói chai.
Thét mãi không ngừng, cực kỳ thảm thiết.
Khí đen quanh người nó đang tỏa ra trong điên cuồng, cả phòng dần run rẩy.
Tôn Tư Kỳ lộn nhào ra sau, dựa hẳn lên tường, ai dè lại cảm thấy có một thứ ướt nhẹp nào đó đang chảy dọc từ trên tường xuống.
Cậu ngửi thấy một mùi máu tanh cũ, vừa quay đầu nhìn, cả tường đều đang đổ máu.
Tiếng thét của Thẩm Mạn Di biến thành tiếng khóc, nguyên căn phòng cũng đang khóc theo nó.
Khí đen tán loạn ập về phía họ, Chu Húc rít lên, sờ mặt mình một cái, vài vết thương rách mở ở nơi bị khí đen quét qua, cũng đang rướm máu.
Kim sí Đại bàng của Đại Đông chao lượn và vòng tới trước mọi người, cánh dài vỗ một phát làm cuốn dậy gió lớn, định ngăn chặn những đám sương đen này.
Nhưng lực che chở của nó vẫn có hạn, vả lại chưa tới vài giây, vết thương cũng đã bắt đầu xuất hiện trên cánh và cơ thể nó.
“Tìm lẹ tìm lẹ, mình cũng phải nhanh lên nữa, bé gái này điên rồi.” Đại Đông nghĩ nhảm, một tay khác cũng tung ra dây rối, cố móc tung mọi nơi có khả năng giấu người trong phòng.
Nhưng dù sao chăng nữa, cách tìm như thế cũng quá chậm.
Vì có quá nhiều vết thương, Kim sí Đại bàng của hắn đang run rẩy, dần không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.
Lúc Đại Đông đang sứt đầu mẻ trán, một đống dây trắng chằn chịt chợt xuất hiện bên khóe mắt của hắn, ngang dọc xen kẽ vứt thẳng ra ngoài, như một tấm lưới vừa khổng lồ vừa phức tạp.
Rõ ràng là sợi bông trắng bình thường nhất, nhưng nó lại ánh lên như kim loại.
Trong chớp mắt kia, Đại Đông bỗng nhớ lại cảnh sư phụ mình cắt đứt một ổ khóa bằng đồng chỉ bằng một sợi dây rối. Lúc đó, sợi dây rối đó cũng giống hệt lưỡi dao mỏng nhất như vầy.
Đây là ai?!
Đại Đông đã đứng hình vào phút chốc ấy.
Mãi đến khi hắn nghe giọng nói của Văn Thời vang lên sau lưng: “Điều khiển đại bàng của cậu bảo vệ mọi người đi.”
Đại Đông vô thức làm theo, cổ tay vừa xoay, Kim sí Đại bàng đã đột ngột lùi lại, đôi cánh to đùng vụt ngang qua, che chở đám Chu Húc và Hạ Tiều dưới cánh mình.
Rồi sao nữa?!
Đại Đông đưa mắt nhìn lên từ một kẽ hở của chiếc cánh, thấy người đang bị bao vây bởi sương đen, lúc này cuối cùng mới nhận ra ——
Mấy sợi dây rối lóe lên vệt sáng lạnh lẽo ấy lại đến từ chính Văn Thời.
Mười ngón của anh căng chặt, xương hiện rõ trên mu bàn tay. Một đầu của những sợi dây rối đó quấn quanh giữa các ngón tay của anh, đầu còn lại dán chặt lên bốn mặt tường, tủ bát, gương và sàn nhà.
Chỉ thấy cổ tay của anh xoay một cái, dây bị chụm lại và giật mạnh một cách đột ngột.
Không biết bao nhiêu tiếng bung tét lập tức vang lên trong phòng.
Cuối cùng Đại Đông cũng hiểu vì sao anh lại muốn để đại bàng bảo vệ người —— dưới cánh của Kim sí Đại bàng, mọi người trơ mắt nhìn tất cả những nơi có thể giấu người trong phòng đều đang bị dây rối kéo đến nỗi gần như nứt toác.
Trong lúc nhất thời, miểng gương, gỗ vụn, kim loại và gạch đá văng tứ tung. Nhờ có cánh đại bàng cản giùm, nếu không, mọi người ở đây đã không còn lại chút thịt nào rồi.
Thực sự là tiếng động này quá lớn, Thẩm Mạn Di cũng sững sờ.
Tiếng thét chói tai và tiếng khóc chợt dừng lại, những đám sương đen hùng hổ dường như cũng bất động trong chớp mắt ấy, bồng bềnh xung quanh Văn Thời như mây trôi.
Nguyên căn phòng bừa bộn kinh khủng. Giường, sô pha, đàn dương cầm… gần như bất cứ vật nặng nào cũng bị xê dịch vì chấn động vừa rồi. Ngoài mấy cái giá móc áo bị vứt trong góc tường là còn đứng vững ra, những thứ còn lại chỉ đứng một cách miễn cưỡng, mấy vật nhẹ hơn đều đã hỏng tanh bành.
Văn Thời giơ mu bàn tay lên, lau đi vết máu bị rạch bởi sương đen trên gò má. Ánh mắt lướt nhìn khắp nơi, tìm cơ thể của Thẩm Mạn Di.
“Bên kia.” Bờ vai của anh bị ai đó vỗ nhẹ một cái, Tạ Vấn chỉ vào một góc nào đó và nói
Văn Thời khá sửng sốt, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc vì Tạ Vấn lại còn đứng ở đây chứ không trốn dưới cánh đại bàng.
Nhưng một giây sau, anh đã bị thu hút bởi thứ mình nhìn thấy.
Nơi Tạ Vấn chỉ tới là chiếc sô pha từng bị Chu Húc, Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ dồn đống, nó đang vất vả đè lên một chỗ sàn bị phồng lên.
Chỗ sàn đó phát ra vài tiếng kẽo kẹt giữa bầu không khí tĩnh lặng, cuối cùng sụp xuống vì không chịu nổi sức nặng phía trên, bởi thế mà chiếc sô pha kia cũng khụy ầm ầm xuống theo.
Vì cơn chấn động mãnh liệt, kẽ hở dưới sô pha chợt có thêm một thứ gì đó màu vàng, trông như quần áo của ai tuột ra.
Văn Thời vừa liếc một cái đã nhận ra, đó là áo đầm của Thẩm Mạn Di.
Căn phòng lại trở nên im ắng, Thẩm Mạn Di nhỏ con đứng ngay trước người Văn Thời, vẫn không nhúc nhích nhìn sô pha. Văn Thời hơi nhíu mày, đang định tung một dây rối ra để kéo quăng sô pha đi, nhưng lại nghe thấy Tạ Vấn nói dịu dàng: “Đừng kéo, để tôi.”
Trong phòng nhìn đâu cũng thấy ván gỗ đứt gãy và miểng gương vỡ nát, Tạ Vấn giẫm lên đống hỗn độn đó, bước đi lại rất vững vàng.
Hắn xốc miếng vải bố trắng bợt kia lên, trên vải là bụi bặm tích lũy từ nhiều năm. Gã hơi khom người, đưa tay dỡ bỏ đệm sô pha nặng trĩu, để lộ một bé gái đang mở to mắt ra dưới đó.
Bé bị nhét vô khung gỗ vuông dưới sô pha, tay ôm đầu gối, co quắp trong một tư thế cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Mức độ thối rữa còn tệ hơn Thẩm Mạn Di mà họ đang nhìn thấy, gần như không còn phân biệt rõ được hình dáng nữa.
Cái nơ vàng nhạt đó bị bé cầm trong tay, cầm rất chặt. Đúng là xinh xắn lắm, nó là kiểu mà mấy bé gái sẽ thích, chỉ là máu thịt lại pha lẫn, tỏa ra một mùi khó ngửi.
Nhưng Tạ Vấn không hề nhíu mày, cũng không giơ tay bóp mũi như thông thường khi hắn ho khan.
Hắn chỉ rủ mắt nhìn, sau đó rút cái nơ đó ra. Khi ngón tay Phật vừa lướt qua, máu thịt cũng mất tăm, cái cơ chợt trở nên sạch sẽ, chỉ còn dính một lớp bụi mỏng.
Tạ Vấn đứng thẳng dậy, đi về lại phía Thẩm Mạn Di và Văn Thời.
Chiếc sô pha sau lưng hắn được sản xuất đã lâu, lại phải gánh một bé gái suốt nhiều năm như thế, cuối cùng cũng tách rời trong tiếng đứt gãy, cơ thể được bao bọc bởi chiếc áo đầm cũ nát lăn ra theo.
Ngay lúc cơ thể đó lặng lẽ rơi xuống, Tạ Vấn thấy Văn Thời giơ tay ra, che trước đôi mắt của bé gái kia.
Hắn chợt nhớ lại một cái lồng không biết từ bao nhiêu năm về trước, xung quanh cũng tan hoang, nhưng lại xa xôi và yên tĩnh hơn như thế này nhiều lắm.
Khi đó chắc đã nhá nhem tối, đâu đâu cũng là màu đỏ vàng tối tăm, như máu còn chưa rút hết.
Tay của Văn Thời bị quấn một miếng lụa trắng tuyết từ vật liệu địa phương, nó cuốn chặt lấy từng ngón tay, khúc đuôi được xõa, lỏng lẻo thòng xuống. Anh rất cao ráo, tóc buộc đàng hoàng, có thể thấy rõ trên đồ và miếng lụa đều bê bết máu thịt, nhưng bản thân anh thì trông lại sạch sẽ.
Khi bước sang, Tạ Vấn thấy anh đang bụm tay lên mắt của một ông lão. Anh rủ mắt mím môi, ngăn không cho dòng máu uốn thành sông dính lên đôi mắt ấy với một thái độ đầy bình tĩnh và đáng tin.
Khoảnh khắc đó, Tạ Vấn rốt cuộc nhận ra, người từng được mình che mắt bảo vệ lúc bé đã lớn thành một ngọn núi cao ngất phủ đầy sương tuyết.
HẾT CHƯƠNG 37 („• ֊ •„)