“Không.” Parker chìa khung chat chỉ có hai câu ra cho gã xem.
Robert thất vọng à một tiếng, nhưng khi nghĩ đến Yến Tháp, bộ dạng mềm mại đáng yêu của đối phương lại xuất hiện trong đầu gã, tâm trạng cuống cuồng của Robert dịu đi trong nháy mắt, quyết định sẽ cày hết toàn bộ video cũ của Yến Tháp.
“Mai gặp lại!”
Gã vội vã về nhà xem livestream, thoải mái đến mức sắp ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, gã chợt nhớ đến chuyện bên cạnh Yến Tháp có một con husky, trông khá giống Gordon thu nhỏ…
???
Robert đột nhiên ý thức được một chuyện. Gã lập tức bò dậy xem lại tất cả video có con husky kia, càng nhìn càng thấy giống.
Hơn nữa hình như hành tinh Ronan đâu có husky? Đúng không?! Hành tinh này chỉ có một con husky tên Gordon thôi!
Nhìn thằng nhóc hai màu đang lăn lộn làm nũng bên cạnh Yến Tháp, nhớ lại bộ dạng vênh váo hung hăng bình thường của Gordon, Robert: “….”
Hy vọng gã sẽ không bị giết người diệt khẩu.
– —
Có quản lý, tạm thời Yến Tháp vẫn không biết có gì khác với khi không có quản lý.
Có lẽ gần đây Harry rất bận, lần nào chuyển tiền cũng phải tận khuya mới thấy anh nhận.
Hôm nay không quá giống bình thường, cậu vừa chuyển tiền sang, chưa được vài phút thì bên kia đã nhận.
[Harry: Gần đây bận bịu quá, xin lỗi TT] [Yến Tháp: không sao, đang bận gì vậy?]Harry không trả lời mà gọi điện thẳng cho cậu, cơ thể giả tưởng của anh xuất hiện trước mặt cậu, tóc tai rối bù, quần áo bung nút, trông như vừa bị ai cướp.
Yến Tháp: “Có người dám cướp cảnh sát?”
Harry lau mặt: “Không phải, tôi mới chăm con hộ đội trưởng…”
Anh ta còn chưa nói xong, một con gì đó trắng bóc xuất hiện trong khung hình, kèm theo đó là tiếng kêu non nớt, nó nhào lên người Harry, hình như làm anh ta đụng phải cái tủ nào đó, một tiếng rầm lớn vang lên.
Harry đau đến mức muốn khóc nhưng không đánh con của đội trưởng được, hơn nữa tình trạng của nó cũng đặc biệt, anh ta không thể xuống tay.
Anh ta mệt mỏi ôm nhóc con, nói: “Xin lỗi, Victor hơi nghịch.”
Yến Tháp nhìn cục bông có bộ lông trắng như tuyết điểm xuyến thêm ít đốm màu tím nhạt, chậm rãi nói: “Không sao…” Cậu do dự một chút, vẫn hỏi: “Đây là báo tuyết đúng không, đội trưởng của anh là báo tuyết à?”
Khi cậu vẫn còn ở Trái Đất chỉ mới gặp báo tuyết một lần, đó là một nhà bốn báo, một báo mẹ và ba đứa nhóc, bọn họ đến uống nước. Báo mẹ rất cảnh giác với con thú lạ lẫm là Yến Tháp, nếu không phải Yến Tháp không có vẻ sắp tấn công nó, e là nó sẽ mang luôn con mình đi, Yến Tháp sợ bọn họ bỏ chạy nên cũng không dám nhìn lâu.
Harry đau đớn nói: “Kinh ngạc lắm đúng không, đội trưởng của bọn tôi chính là báo tuyết hiếm hoi đấy, loài bọn họ còn ít lắm…”
“Bình thường Victor cũng không thế này đâu, nhưng nó đang bệnh.” Harry vuốt ve nhóc con đang cắn cổ áo của mình.
Báo tuyết meo một tiếng như mèo, hung hăng nhìn màn hình, móng vuốt sắc bén chìa ra, ngay khi nhìn thấy Yến Tháp, nó bỗng cứng người. Báo tuyết nhảy xuống khỏi người Harry, nhảy lên Yến Tháp đang đứng giữa không trung, hiển nhiên nó vồ hụt.
Không chạm được vào cậu, nhóc báo tuyết lại nhảy lên mấy lần nữa, lần sau cao hơn lần trước, nhưng nó có làm gì cũng không chạm được, cái đuôi to quét qua quét lại trên mặt đất, nó gấp gáp meo meo mấy tiếng, buồn bã nhìn Yến Tháp.
Harry ôm báo tuyết vào lòng, kinh ngạc nói: “Victor thích cậu lắm này.” Không biết có phải báo tuyết nghe hiểu Harry nói gì hay không, còn meo một tiếng đồng ý.
Yến Tháp nhìn chằm chằm báo tuyết, một hồi sau mới phản ứng được, bèn a một tiếng, nói: “Có phải anh không chăm bé được hay không?”
“Đúng vậy, gần đây bận quá, nhưng đội trưởng còn bận hơn cả tôi, cho nên anh ấy mới ném Victor cho tôi chăm.”
Harry cười: “Cũng không phải lần đầu tiên, đội trưởng trông vậy thôi chứ lúc nào cũng bận.”
Hai mắt Yến Tháp lại sáng lên, sờ cằm một cái mới nói: “Thật ra, em có một ý tưởng thế này…”
“Cái gì?” Harry tò mò hỏi.
Yến Tháp đằng hắng một cái: “Không phải anh đang bận à, đúng lúc Victor cũng không ghét em, nếu không thì anh đưa đây em chăm hộ cho.”
Vì để thuyết phục Harry, Yến Tháp còn bế nhóc trắng đen đang cọ loạn bên chân lên: “Hơn nữa em cũng có mấy đứa nhỏ khác này, chơi với bạn cùng lứa sẽ giúp nâng cao sức khỏe của bé con đấy.”
Nhóc trắng đen được cậu nắm chân ôm lên, vội vàng liếm tay cậu, sau khi nghe Yến Tháp nói vậy thì ngu người.
Gì? Cái gì mà chơi với nhau có thể nâng cao sức khỏe?
Nhóc trắng đen nhìn báo tuyết trong lòng Harry, toàn thân run lên, hai nhóc con nhìn nhau, một đứa gào một đứa meo, báo tuyết vừa thấy trong lòng Yến Tháp có bé con khác lập tức đạp Harry, nó muốn thoát khỏi vòng tay của anh để đi xử con hai màu kia.
Nhóc trắng đen lại dùng ánh mắt lên án nhìn Yến Tháp.
Cứ như đang nhìn tên cặn bã bắt cá ba bốn tay.
Harry hiểu nhầm ý của hai nhóc: “Ủa, hình như bọn nó thích nhau lắm này.”
Nghĩ lại những gì Yến Tháp vừa nói, anh ta cũng hơi động lòng.
Yến Tháp giơ tay che mắt nhóc trắng đen: “Ừ, chắc chắn hai đứa sẽ trở thành bạn thân… khi nào bé đến?”
Harry: “Lát nữa đi, tôi còn có việc, nếu cậu thật sự không chăm được nó thì gọi cho tôi, tôi đến đón nó về.”
Không có nhóc nào Yến Tháp không nuôi được, thấy Harry đồng ý với mình, Yến Tháp nhếch môi, mỉm cười: “Không sao, dễ như trở bàn tay thôi.”
Điện thoại vừa cúp, nhóc trắng đen trong lòng đã giãy đành đạch, cứ như biết tất cả đã được quyết định. Nhóc nhảy xuống đất, ánh mắt nhìn Yến Tháp tối đi.
Trong lòng khóc tiếng chó.
Gao hu hu hu hu hu, bây giờ làm sao với Nắm Lông cặn bã cứ thích bắt cá lắm tay đây?!
Tan nát cõi lòng!
Nhóc con tránh sang một bên tự kỷ, Yến Tháp nhẹ nhàng hít một hơi, quay đầu nhìn thấy cún con đứng trên bàn không biết nghe được bao lâu rồi.
Tự nhiên chột dạ.
Ư, cậu chỉ muốn nuôi thêm mấy cục bông thôi mà.