Tần Tiêu thấy sắc mặt Ngụy Thất không tốt muốn đưa tay sờ thử khuôn mặt kia lại bị bàn tay của cậu chặn lại, “Đừng chạm vào tôi!.”
“Ngụy Thất tôi không hề có ý xấu gì với cậu ” Tần Tiêu thu tay về, lặng lẽ nhìn Ngụy Thất xù lông,”Cậu không cần đề phòng tôi như vậy.”
“Tần Tiêu, anh không có ý gì với tôi sao?” Ngụy Thất nắm chặt nắm đấm, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Tiêu, “Anh thừa dịp tôi bị phát tình, không hề quan tâm đến mong muốn của tôi mà cưỡng ép đánh dấu, hiện tại lại còn đến giả mù mưa sa nói rằng không có ý xấu với tôi, như vậy không phải là trò cười sao?
“Anh để cho tôi trở về công ty trong cái bộ dạng như này, trở thành trò cười trong mắt người khác, những điều này không phải giống như mong muốn của anh à?”
Tần Tiêu đúng là vì Trình Hi Hòa nên mới theo đuổi Ngụy Thất nhưng hắn chưng từng nghĩ rằng sẽ làm hỏng sinh hoạt của Ngụy Thất.
“Ngụy Thất, cậu còn hiểu rõ hơn tôi, với tình hình hôm đó nếu như tôi không đánh dấu cậu thì kỳ phát tính sẽ không thể hết được.” Tần Tiêu đến trước mặt Ngụy Thất, thấy cậu cảnh giác cả người rụt lại phía sau, coi hắn giống như là con thú dữ,” Lại nói nếu như cậu không phát tình, việc tôi sẽ đánh dấu cậu cũng sẽ là chuyện sớm muộn, chỉ là tôi hoàn thành sớm hơn một chút mà thôi.
“Tần Tiêu, anh đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Không có lần phát tình này anh nghĩ rằng mình có cơ hội đánh dâu tôi sao? Anh thậm chí sẽ không biết tôi là Omega!”
“Ngụy Thất, cậu vẫn chưa rõ sao? Tất cả thuốc ức chế đều có kỳ hạn mà thời hạn cậu sử dụng thuốc cũng đã sắp hết, về sau cho dù cậu có uống nhiều thuốc liều lượng ít nhiều thế nào cũng không thể khống chế được thời kỳ phát tình của cậu, sẽ chỉ khiến tình hình càng thêm tồi tệ thôi.”
“Như vậy cũng không liên quan đến anh!”
“Sao lại không liên quan? Tần Tiêu nhẹ giọng thờ dài nói, “Tôi nói rồi, tôi thích em.”
Lời nói dối hấp dấn nhất chính là đến bản thân cũng không phân biệt được thật giả, như giờ đây ngay cả câu “Tôi thích em” cũng có thể nói đến mức người ta tin là thật.
Tần Tiêu do dự cho là đúng rằng lời nói dối sẽ không thể biến thành thật, nhưng hắn lại không biết nếu như lời nói dối khiến ngay cả bản thân người nói cũng tin tưởng không nghi ngờ thì sự thật trong lời nói dối này sẽ không cách nào mà thay đổi được.
Không khí giữa hai người lại bởi Tần Tiêu đột nhiên thổ lộ mà trở nên ngượng ngùng, tiếng điện thoại dồn dập phá tan bầu không khí, Tần Tiêu đi đến một chỗ, nhìn qua phần hiển thị tên trên điện thoại, hít sâu một hơi, “Alo, bố à?”
“Anh mau cuốn về ngay đây cho tôi.”
Tần Tiêu biết, chuyện giữa hắn và Ngụy Thất khẳng định đã bị ông ấy biết.”
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tiêu bình tĩnh cầm áo khoác để trên ghế tựa lên, đi đến trước mặt Ngụy Thất. Ngụy Thất né tránh theo thói quen lại bị Tần Tiêu túm lưng ôm chặt vào ngực.
“Anh buông ngay ra!”
“Ngoan.” Tần Tiêu không quan tâm việc Ngụy Thất giãy dụa, hôn một cái lên trán cậu, “Anh có việc phải về nhà một chuyến, tối nay đến thăm em, nhớ phải ăn hết cơm đấy. Cơm bệnh viện không ngon, đợi lát nữa anh nhờ người mang cơm cho em, ăn nhiều chút.”
Ngụy Thất nghĩ thầm cút thì cút đi còn lảm nhảm nhiều như vậy.
Kỳ phát tình của Trình Hi Hòa qua đi, bác Trương liên tục xin lỗi Diệp Dung Sâm, nói rằng bà vừa mới phát hiện thuốc hạ sốt trong nhà bị quá hạn sử dụng, không để ý khiến Trình Hi Hòa uống phải.
Cũng may Trình Hi Hòa không việc gì, chỉ nằm trên giường nghỉ ngơi vài hôm, Diệp Dung Sâm cũng yên tâm hơn chút, hắn sợ nhất Trình Hi Hòa sinh bệnh, mỗi lần thấy cậu bị ốm anh còn cảm thấy khó chịu hơn so với bản thân mình bị ốm.
Chờ đến khi Trình Hi Hòa đỡ bệnh Diệp Dung Sâm mới đề cập với cậu việc đi thực tập, “Tại sao lại giấu tôi chuyện thực tập?”
“Cũng không phải cố tình giấy anh, chẳng qua em thấy đây chỉ là một trong những yêu cầu để tốt nghiệp, làm xong là được rồi.”
“Vậy tại sao không đến công ty của bố?” Diệp Dung Sâm nói, “Như vậy rất tiện lợi mà còn học được nhiều thứ nữa.”
Nếu như đến công ty bố nhất định sẽ được đãi ngộ đặc biệt.”Trình Hi Hòa không muốn dựa vào Diệp Dung Sâm để thành danh.
Cậu muốn tự bản thân cố gắng để trở thành người có thể xứng đôi với Diệp Dung Sâm mà không phải trốn sau lưng anh, không phải đứa nhỏ yên tâm thoải mái có anh che trở.
“Đó là lý do em không bàn bạc với tôi sao?” Diệp Dung Sâm có chút nóng, “Em có biết bây giờ bên ngoài phức tạp thế nào không? Lòng dạ khó lường, em lại không hề có chút phòng bị nào ra ngoài bị người ta lừa có khi cũng không biết.”
Đây là lần đầu tiên Trình Hi Hòa nhìn thấy dáng vẻ giận giữ phát hỏa của Diệp Dung Sâm, không phải vì người khác mà là vì mình.
Trình Hi Hòa rúc vào ngực Diệp Dung Sâm, ôm cổ anh, sau đó khẽ hôn một cái.
Diệp Dung Sâm hơi sửng sốt sau đó mặt tối sầm,”Đừng có mà dùng cách này lừa tôi.”
“Em không có lừa anh, là em đang vui mà.”Trình Hi Hòa cười dựa vào lòng Diệp Dung Sâm, “Anh lo lắng cho em như vậy, em rất vui. Nhưng mà Dung Sâm, rồi ngày nào đó em cũng sẽ phải trưởng thành, em không muốn sống mãi dưới sự che trở của anh, càng không muốn sống dưới ánh hào quang của anh, em muốn giống như Ngụy Thất có thể là người cùng anh đàm phán tọa đàm.”
“Sao lại nhắc đến Ngụy Thất? Liên quan gì đến cậu ta?” Diệp Dung Sâm khẽ nâng cằm Hi Hòa, “Không phải là em ghen với Ngụy Thất chứ?”
Trình Hi Hòa gật đầu lại lắc đầu.
Diệp Dung Sâm bật cười đây là câu trả lời kiểu gì vậy?”
“Dung Sâm, anh để em thử sức mình một chút nhé, chỉ lần này thôi.” Bờ môi mềm mại của Trình Hi Hòa in lên môi Diệp Dung Sâm, “Không được thì em sẽ nghe lời anh trở về, được không?”
Trình Hi Hòa đã nói đến như vậy nếu như hắn còn không đồng ý thì thật không nể tình.
Diệp Dung Sâm siết eo Trình Hi Hòa, giam cậu trong lòng mình, “Vậy thì đêm nay biểu hiện tốt một chút tôi sẽ suy nghĩ.”
“Dung Sâm, em yêu anh.”
“Tôi cũng yêu em, bảo bối.”